Nghe Trình Vũ nhắc tới hai chữ “Hằng Phong”, Lục Chinh lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng theo bản năng. 
Cố Hoài Sấm... 
Giải ước trong hòa bình? Ha! 
Đàm Hi: “Luật sư Trình, cô không cảm thấy vấn đề của cổ hơi nhiều hả?” 
Trình Vũ không hề sợ hãi, “Không hiểu thì đương nhiên phải hỏi chứ.” 
“Hằng Phong nghĩ thế nào, làm sao tôi biết được?” 
“Thế à...” Trình Vũ đảo mắt, “Vậy cô có biết sau lưng Niên Hoằng Nghị còn có một Boss lớn không, họ Cố.” Động tác lật giấy của Đàm Hi dừng lại, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía nơi nào đó. 
Sau đó ánh mắt lại trở nên sắc bén, đánh thẳng vào Trình Vũ, “Sao cô biết?” 
“Xem ra là thật...” Trình Vũ thì thầm tự nói, dường như suy tư gì, sau đó lại báo cáo với Đàm Hi, “Niên Hoằng Nghị có một câu nhờ tôi chuyển cho cô.” 
“Câu gì?” 
“Đồng ý giải ước không phải vì Hằng Phong sợ Thịnh Mậu hay tập đoàn Lục Thị, mà là...” Trình Vũ hơi dừng lại, “Cố Tổng không qua được ải mỹ nhân, không nỡ khiến Đàm Tổng phải làm lụng vất vả, bận rộn.” 
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức im phăng phắc. 
Hứa Nhất Sơn mắt sắc nên nhìn thấy Lục Chinh đang ngồi trên sofa tiếp khách, chỉ muốn ngay lập tức che miệng vợ mình lại, đáng tiếc, đã quá chậm. 
Trình Vũ không hề phát hiện ra trong phòng còn có người khác, tuy rằng cảm giác không khí xung quanh lạnh căm căm nhưng cũng chẳng bận tâm lắm. 
Thậm chí còn chớp mắt với Đàm Hi, “Tôi nghe khẩu khí của Niên Hoằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867463/chuong-1082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.