Vận động xong, lại ngủ một giấc, Đàm Hi thấy cả người sảng khoái. 
Ngồi dậy, lười biếng vươn vai, chăn mỏng đắp trên người trượt xuống để lộ ra nửa thân trên không mặc gì. 
Cô cũng chẳng để ý, máy sưởi trong phòng rất ấm áp, ngoài cửa sổ có nắng hắt vào, cho dù là cảm giác của cơ thể hay thị giác đều không hề cảm thấy lạnh. 
Lục Chinh nằm ở ngay bên cạnh, hai tay gối sau đầu, hoàn toàn thu hết một màn này vào trong mắt. 
Da thịt như ngọc, xương bướm tinh xảo, eo nhỏ tinh tế, bụng bằng phẳng, vừa nhìn thì máu nóng lại dâng trào. 
Bàn tay lớn thò tới, nhẹ nhàng véo đùi cô một cái, “Yêu tinh!” 
Đàm Hi quay đầu sang, duỗi tay nâng cằm người đàn ông lên, mắt lúng liếng đưa tình, “Yêu tinh không làm anh sung sướng à?” 
“Còn có thể càng sung sướng hơn, có muốn thử chút không?” Bên dưới, súng ống lại dựng thẳng lên. 
“Thu lại chút đi, sợ anh lăn xuống sườn núi mất.” Nói liền duỗi tay vỗ nhẹ. 
“A...” Lục Chinh hít khí lạnh, “Em đối xử với nó như thế đấy à?” 
Đàm Hi liếc nhìn anh, “Nghỉ ngơi, đừng có tinh thần như thế.” 
Nói xong, lật chăn rời giường, cũng chẳng buồn mặc quần áo gì mà đi thẳng tới trước quầy rượu, lấy ra một chai rượu vang và một cái cốc chân dài. 
Rượu trút vào, dâng đến mốc một phần ba cốc. 
Đàm Hi rót xong, vừa đi vừa nhẹ lắc chân cốc, chân trần đi tới trước cửa sổ sát đất. 
Không hổ là phòng ở tầng đỉnh, xung quanh không còn kiến trúc nào cao hơn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867462/chuong-1081.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.