Đàm Hi nhún vai, “Nói thì nói. Vốn dĩ là Niên Hoằng Nghị hẹn gặp mặt, sau đó...” 
Trật tự rõ ràng, logic rành mạch, ngay cả tên của quán bar cũng nói ra không sót một chữ nào. 
“... Là như vậy đó.” 
Sau khi người đàn ông nghe xong liền không nói gì, nhưng ánh mắt dần trở nên thâm trầm. 
Thấy không khí dần chuyển sang hướng đông lạnh, Đàm Hi móc tay vào ngón tay anh, “Giận à?” 
“... Không giận.” 
Tuy biết từ đầu tới cuối chuyện này đều là do Cổ Hoài Sâm giở trò, không nên giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy không thoải mái. 
“Thật sự không giận sao?” Đàm Hi chớp mắt. 
“... Một chút có tính không?” 
Đàm Hi vừa tức vừa buồn cười, đột nhiên đứng thẳng dậy, nhằm thẳng đôi môi người đàn ông ấn lên một nụ hôn, “Vậy giờ đã khá hơn chút nào chưa?” 
Ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt nghiêm túc, “Chưa.” 
Đàm Hi lại hôn, trước khi rút về còn cắn môi anh một cái, “Giờ thì sao?” 
“Vẫn chưa hết.” 
“Anh thôi đi, được lợi phải biết dừng, hiểu chưa?” Đàm Hi vươn ngón trỏ lau sạch son môi dính trên mép anh. 
“Không hiểu.” 
“Trừ phi em hôn thêm hai cái... không, bốn cái.” 
“Chậc! Được voi đòi tiền.” Ngoài miệng nói thế nhưng cuối cùng vẫn cứ thỏa mãn anh. 
Cái hôn cuối cùng, Lục Chinh từ khách biến thành chủ, cuốn lấy đầu lưỡi cô khiến nó trở nên tê dại, suýt chút nữa ngạt thở. 
“Ừm!” Đấm vai anh. 
Người đàn ông không hề dao động, bàn tay ấn gáy cổ càng thêm tàn nhẫn, cho đến khi cái miệng nhỏ phát ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867464/chuong-1083.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.