Ông Nhiễm hơi khựng lại, nói tiếp lời cô: “Được, vậy con gái ngoan chuẩn bị quà gì tặng cho ba nào?”
“Vỏ đạn”
Nghe nói rằng, thứ đồ này có thể tránh tà, hơn nữa còn là cô bắn còn thừa, không dám nhặt quá nhiều, chỉ tiện tay nhặt ba cái.
Bà Nhiễm nghe vậy cười nói: “Chỉ tặng cho bà con thôi à?”
“Vậy sao được chứ? Có quên ai cũng không thể quên mẹ yêu của con được!”
Bà Nhiễm cười tươi rạng rỡ.
Cuối cùng vẫn không tránh khỏi nhắc đến chuyện bảo cô về nhà.
“.. Cứ ở mãi ở nhà bạn như thế không hay lắm, ông bà nội đều nhớ con, con mau về nhà đi. Hơn nữa, con ở cách xa như vậy, ba mẹ không chăm sóc được cho con, nên cứ thấy thấp thỏm không yên”
Nhiễm Dao trầm mặc một lúc, chầm chậm đáp vầng.
Đầu bên kia, ông bà Nhiễm vui vẻ mừng rỡ.
Nhiễm Dao cũng cười, hít mũi, cô phát hiện ra mình cũng thấy hơi nhớ nhà rồi.
Cuộc gọi kết thúc, cô vẫn cầm chặt điện thoại, màn hình vẫn sáng, chưa khóa lại.
Có nên gọi điện cho anh ấy không?
Không băn khoăn quá lâu, Nhiễm Dao nhanh chóng đưa ra quyết định, cô nhấn gọi số điện thoại của Tổng Tử Văn.
Tút...
Một giây.
Ba giây.
Năm giây.
Mười giây.
Gần nửa phút trôi qua, Nhiễm Dao đã chuẩn bị từ bỏ thì tiếng tút biến mất.
Hai mắt cô chợt sáng lên, Nhiễm Dao mong chờ, cô nói: “A Văn, anh đang ở đâu?
“A Văn?”
“À ừm... Thị trưởng Tổng say rồi, chúng tôi không hỏi được địa chỉ nhà anh ấy, nếu cô rảnh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867294/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.