Nhiễm Dao tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện tối qua, dường như cô gái đã cố gắng nén nước mắt lại, cố chấp gặng hỏi tại sao ở trong lòng anh đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Tổng Tử Văn không khỏi nhíu mày.
“Không ngon à?” Cô hỏi. “.. Không có”
“Vậy tại sao trong anh có vẻ không vui cho lắm vậy?”
Tống Tử Văn không cố thể hiện sự thái bình giả tạo nữa, gỡ bỏ súng gươm, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bóng
Nhiễm Dao hơi ngẩn người đi, trong mắt lóe lên sự khó hiểu.
“Dao Dao? Anh nói, “Em có gì muốn hỏi anh không?”
Cô lắc đầu, “Không có”
Ánh mắt người đàn ông dần trầm xuống, nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội.
Trong lòng Tống Tử Văn bỗng vô cớ có cảm giác phẫn nộ, “Có thật là không có không?”
Cô lắc đầu, nụ cười vẫn như cũ.
“Em đừng cười nữa!”
“.” Trong mắt Nhiễm Dao lóe lên sự kinh ngạc, lập tức chuyển hóa thành bị thương.
“Xin lỗi, anh không nên nổi nóng với em” Giọng nói người đàn ông khô rát, trái tim ảo não vô cùng.
Nhiễm Dao mím môi, không nói gì, mí mắt từ từ trĩu xuống, che giấu đi tâm trạng thực sự.
“Dao Dao?” Tống Tử Văn khẽ gọi cô, mang theo chút cẩn thận thận trọng.
Cô biết, cảm xúc đó gọi là “áy náy”.
“Chuyện tối qua em đã hỏi rồi, anh cũng có câu trả lời rồi, anh còn muốn em hỏi gì nữa?” Nhiễm Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trái hạnh nặng nề nhìn anh. Cô không còn cười nữa, vẫn ngoan ngoãn như cũ, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867293/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.