Diêm Hải đưa cô đi, xuyên qua hành lang, hai người một trước một sau, cách nhau hai mét.
Cuối cùng, dừng bước tại trước một cánh cửa gỗ điêu khắc hình hoa.
Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh.
“Thị trưởng Tổng ở bên trong, tiểu phu nhân tự vào trong hay là tôi.”
“Anh gọi tôi là cái gì?” Ánh mắt khẽ lướt qua anh ta, sự lạnh lùng hiện rõ lên trong đôi mắt Nhiễm Dạo.
Diêm Hải hơi ngẩn người, đưa tay lên che miệng, cười xòa đền tội: “Tôi đúng là không biết ăn nói... Đáng đánh! Đáng đánh!”
Nhiễm Dao di chuyển ánh mắt, cằm nhếch lên độ công mạnh mẽ, “Anh có thể đi được rồi.”
Diễm Hải cười tươi, trong lòng thầm mắng chửi: Chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi thôi mà, kênh kiệu cái gì chứ?
Đàn ông chơi chán rồi sớm muộn gì cũng sẽ ném đi thôi!
Nhưng ý cười trên gương mặt vẫn không đổi, “Được, vậy cổ cùng Thị trưởng Tổng cứ từ từ chơi”
Nói xong, mỉm cười rời đi.
Nhiễm Dao hít sâu, đặt tay lên tay nắm cửa, chầm chậm mở ra...
Phòng bao bài trí khác với câu lạc bộ thông thường, không có đèn màu rực rỡ, cũng không có loa và microphone, cho nên không có những âm thanh và tiếng gào khóc thảm thiết.
Cũng không phải là cảnh tượng rượu thịt ê chề, dâm dể hỗn loạn, Nhiễm Dao mơ hồ thở phào một hơi, sải bước vào bên trong.
Khi thực sự bước chân vào trong đó, thế mà cô lại cảm thấy yên tĩnh?
Đúng vậy, nơi đây ngụy trang thành dáng vẻ như một phòng trà, phối với núi giả, bình phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867295/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.