Thưa thầy, tại sao lại hỏi vậy ạ?” Hứa Trạch không hiểu, “Ai nghĩ ra quan trọng vậy sao? Phần tử khủng bố chất hết, con tin được bảo đảm an toàn, diễn tập hoàn thành mỹ mãn, mọi việc xem như kết thúc. Giờ đây hỏi những điều này có cần thiết không?”
Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta có thái độ mạnh mẽ trước mặt huấn luyện viên.
Đàm Hi thấy lạ, nghiêng đầu qua nhìn cậu ta. Hứa Trạch cũng không để ý tới.
Thời Cảnh hơi nhíu mày.
Còn ánh mắt Lục Chinh hơi ấm trầm.
Trong phút chốc, không một ai mở miệng.
Chu Dân và Lý Khuê nhìn nhau, không khỏi thở nhẹ một tiếng.
“Có cần thiết không?” Lục Chinh hỏi ngược lại với giọng trầm thấp, sau đó là một tràng cười phía sau, cười rất to.
Hứa Trạch căng thẳng, cắn chặt răng, người cứng đờ.
“Thời Cảnh, cậu nói cho cậu ta biết, rốt cuộc có cần thiết không?”
“Mục đích thực sự của buổi diễn tập là để lấy kinh nghiệm lúc thực chiến, từ đó rèn luyện sức chiến đấu của người tập luyện, cũng như năng lực phối hợp của tiểu đội. Tóm lại, đánh nhau là phụ, cái đạt được mới là chính. Trong quá trình này, phải để lộ ra vấn đề, mới có thể có cách giải quyết vấn đề hiệu quả!”
Hứa Trạch nghe vậy, yên lặng chớp mắt, “... Huấn luyện viên, hôm nay thấy gọi bọn em qua đây để bắt lỗi ư?”
Thời Cảnh gật đầu: “Có thể nói là vậy.”
“Nếu đã vậy, tại sao còn phải hỏi chúng em?” Nói thẳng ra không phải tốt hơn sao?
Thời Cảnh nghẹn lời. Anh ta cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867235/chuong-854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.