Thật ra ngẫm nghĩ kỹ mỗi một câu nói của Đàm Hi thì sẽ phát hiện mỗi một câu nói của cô đều có mục đích rõ ràng, một từ không biết” đã phủi sạch bản thân một cách sạch sẽ.
Bọn họ thật đúng là chẳng dám làm gì cô.
Không tính đội bảy đã đánh một trận đẹp đẽ ra sao, điều quan trọng là Đàm Hi còn chưa vào trong biên chế, không tính là lính chính quy, việc này sao mà phạt? Phạt như thế nào? Do ai phạt?
Tất cả đều là vấn đề!
Ừ... vấn đề lớn.
Lúc này phải xem Lục Chinh xử trí thế nào.
“Hai chuyện khác nhau, thưởng là thưởng, phạt vẫn phải phạt.”
Đàm Hi mím môi, không phản bác nữa.
“Huấn luyện viên, bạn học Đàm Hi là người vạch ra sách lượt hành động của lần diễn tập quân sự này, không có cậu ấy thì đội bảy sẽ không đạt được thành tích như thế!” Ai cũng không nghĩ đến, Hứa Trạch lại là người đầu tiên đứng ra phản bác lại.
Bản thân Đàm Hi cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đôi mắt Lục Chinh trầm xuống.
Thời Cảnh nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, hình như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nụ cười trở nên có hàm ý sâu sắc.
“Em có gì muốn nói?” Lục Chinh nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng.
Tứ chi Hứa Trạch cứng đờ, vô thức lắc đầu: “Không có ạ. Nhưng đối với chuyện này, thì một người đội trưởng như em cũng cần phải gánh một phần trách nhiệm”
“Ha...” Lục Chinh cười lạnh, ánh mắt như băng, xen lẫn với sự tức giận là... ghen tuông.
Lý Khuê thấy vậy, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867236/chuong-855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.