Quan hệ của đội một và đội bảy không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Trước đây, nước sông không phạm nước giếng, không ngờ lần này lại chủ động bắt chuyện, ở một tầng nghĩa nào đấy cũng xem như đằng ấy bắt tay làm quen trước rồi.
Hứa Trạch không ngu, dù sao cũng biết thời thế, thêm một người bạn thì ít một kẻ địch, có gì mà không vui chứ?
Bên phía Đàm Hi cũng rất sôi nổi.
Cái gì mà “Nữ quân sự”, “Nữ Gia Cát”, những từ ngữ khen ngợi như thế, chỉ nghe thôi cố đã thấy nổi hết cả da gà!
Đột nhiên, tiếng ồn ào ngừng lại hẳn, đám đông tự nhiên lùi ra.
Thời Cảnh bước tới, ánh mắt nhìn Đàm Hi và Hứa Trạch, “Hai em, đi theo tôi.”
Nói xong, quay lưng đi mất.
Hai người còn đứng tại chỗ ngây người ra, nhìn nhau, cảm thấy không không hiểu gì cả.
Thời Cảnh đứng lại, quay lưng vẫy tay: “Ngây ra đó làm gì? Đi theo tôi!”
Trong xe.
Đàm Hi ngồi phía sau, Hứa Trạch ngồi bên ghế phụ.
Cô nhìn về phía kính chiếu hậu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thời Cảnh.
“Huấn luyện viên, có thể hỏi thấy một vấn đề không?”
“Nói.”
“Thầy tính đưa chúng em đi đâu ạ?”
“Đến nơi rồi khắc biết.”
“...” Nói như không nói vậy.
Rất nhanh, xe việt dã dừng lại, là tòa nhà lần trước Đàm Hi đã đến qua.
Hai người theo sau lưng Thời Cảnh đi thẳng đến lầu một, trên cửa ghi là...
Bộ Tư Lệnh!
Mở cửa ra, Thời Cảnh rút tay về, đứng qua một bên, tránh đường cho hai người: “Vào trong đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867234/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.