Cũng có lẽ là thứ anh yêu chính là cái “không an phận” chảy trong máu thịt của cô gái này.
Bởi vì mình không có được, cho nên mới cực kỳ yêu thích? Cũng có lẽ thế.
Bản thân Lục Chinh cũng không thể khẳng định chắc chắn, nhưng có một điểm rất rõ ràng là – anh rất khao khát cô nhóc này.
Cho dù cô vẫn đề phòng anh, trên người cô còn hết bí mật này đến bí mật khác, nhưng anh vẫn không nỡ buông tay, cuối cùng còn bị cô dắt mũi đi.
Tâm trạng rõ ràng đã biết là “không thể được”, nhưng lại không thể nén nổi “cứ theo thế” đó chưa từng xuất hiện trong Lục Chinh trước đây.
Nói một không có hai, sát phạt quyết đoán, anh chưa từng do dự dù chỉ là một chút. Chỉ đến khi gặp cô, lý trí của anh đã bị ăn mòn hết, nguyên tắc cũng bị đảo lộn hết cả.
Đặc biệt là cách cô gái dùng ánh mắt sáng trong đó nhìn anh, khiến anh dù thế nào cũng khó có thể nói lời từ chối được.
“Em thắng rồi.”
Đàm Hi mím môi, “Chuyện tình cảm mà còn phải phân rõ thắng thua hay sao?”
“Không cần thiết, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó được.” Ví dụ như lúc này đây anh chính là kẻ thua cuộc.
Lồng ngực nghẹn lại, mơ hồ chua xót, cô vẫn thích một Lục Chinh cao cao tại thượng lạnh lùng nghiêm nghị giáo huấn mình, chứ không phải là người đàn ông với ánh mắt chán nản, buông tay không biết phải làm sao như bây giờ.
“Người ta nói, yêu càng nhiều thì thua càng thảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866773/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.