Đàm Hi tước măng rô, một khoảnh khắc nào đó cô cũng thấy hơi chột dạ... 
“Thuyết âm mưu, nếu như chỉ là trùng hợp...” Thầm thì lẩm bẩm, mơ hồ không rõ ràng. 
Lục Chinh có thính lực thế nào chứ? Đương nhiên là sẽ nghe rõ ràng, “Không thể nào.” 
“Sao anh lại chắc chắn được như vậy?” 
“Anh đã từng đọ sức với người đó.” 
Hả? Cô đã từng đọ sức với Lục Chinh khi nào thể? Đợi đã... ba bức tường lửa đó...? Không, không phải là do anh làm đấy chứ?! 
Ôi mẹ ơi, thì ra là cao thủ hacker ngủ ngay bên cạnh gối mình sao? Cố gắng đè nén lại sự hưng phấn, ngoài mặt Đàm Hi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang dập dềnh từng cơn sóng lớn. 
Người đàn ông của cô lợi hại đến vậy hay sao? Không chỉ biết kiếm tiền mà còn giỏi máy tính nữa cơ à? 
Cảm giác tự hào cứ thế dâng trào. 
“Em đang nghĩ gì vậy?” 
“Hả?” Chớp mắt, đụng phải ánh mắt thăm dò của người đàn ông, Đàm Hi khẽ ho hai tiếng để che giấu đi sự thất thố của mình, “Vậy... anh có thắng không?” 
“... Không.” 
Khóe môi mơ hồ cong lên, “Xem ra, người đó cực kỳ lợi hại.” Sự tự giác không hề khiêm tốn. 
Không ngờ, đổi lại một nụ cười lạnh của người đàn ông, “Sớm muộn gì cũng sẽ bị anh bắt được thôi.” Có lợi hại hơn nữa thì cũng đã làm sao? 
Đàm Hi rùng mình một cái, “Nếu như, em nói là nếu như nhé, nếu anh bắt được rồi thì sẽ xử lý thế nào?” 
“Nhốt lại, từ từ thẩm vấn.” 
“...” Ầu đệch, có cần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866774/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.