Có trời mới biết, khi cô thốt ra ba chữ cuối cùng, tim gan như sắp bị cơn giận làm nổ tung...
“Ừm, em nói đi.” Người đàn ông giữ nguyên thái độ chí công vô tư.
Hít mũi, đè nén lại sự uất ức đang dâng lên trong lòng, Đàm Hi nhìn thẳng vào anh, “Tại sao lại bắt Lưu Diệu?”
Bắt đầu nghiêm túc rồi sao? Được!
“Cậu ta bị tình nghi sử dụng thủ đoạn phi pháp để mưu lợi trên thị trường chứng khoán.”
“Chứng cứ đâu?”
“Còn đang thẩm vấn.” Giọng nói ngưng lại, ánh mắt trầm tĩnh, “Còn chứng cứ, không vội, sớm muộn gì cũng sẽ có.”
“Hay nói cách khác.” Đàm Hi cười lạnh, “Trong tay các anh không nắm chắc chắn chứng cứ đủ để chỉ ra rằng anh ta phạm tội.”
“Em muốn bảo vệ hắn sao?”
Đây là một cái bẫy, Đàm Hi phản ứng lại rất nhanh: “Không cần.” Không phạm tội, đương nhiên cũng không tồn tại vấn đề bảo vệ hay không bảo vệ.
Lục Chinh cất bước lại gần hơn: “Em có quan hệ gì với hắn ta?”
“Không liên quan đến anh, thiếu tướng Lục ạ!”
“...”
“Anh sẽ không thả người đâu, em từ bỏ ý định này đi.”
“Anh dựa vào đâu chứ?!”
“Dựa vào việc ở đây tiếng nói của anh quyết định mọi thứ!”
“Anh quyết định mọi thứ?” Đàm Hi nhướng mày, “Nếu em nhớ không lầm, có lẽ Hoa Nhuận và Lục Thị có quan hệ hợp tác. Bây giờ một bên sụp đổ, đối diện với nguy cơ phá sản, một người có lợi ích liên quan như anh có phải là nên tránh né hiềm nghi không?”
Ban đầu cô nhắm vào Hoa Nhuận, một là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866772/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.