5 pm
Hoàng Phong đưa tôi đến biển, nơi mà đối với tôi vẫn là một vòng trời kí ức đẹp, và chắc hẳn từ bây giờ tôi phải tập quen những kí ức không tên ấy.
- Sao lại đưa em đến đây? - Tôi hỏi Hoàng Phong.
- Anh nghĩ em nên đối mặt. Đừng trốn tránh nữa.
-
Nói rồi Hoàng Phong quay lưng bước đi. Sao anh ấy lại đưa tôi ra đây chứ. Chắc bị tên Bảo Dương mua chuột rồi, mà lời anh ấy nói cũng đúng, có lẽ tôi nên đối mặt, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề.
- Em đến rồi à? Trể mười lăm phút đấy - Bảo Dương lên tiếng khi thấy tôi.
- Có chuyện gì? - Tôi quay mặt sang hướng khác, lạnh lùng nói.
- Em ghét anh đến vậy sao?
- Ừ.
- Có thể cùng anh đi dạo biển lần cuối không?
- Lần cuối?
- Không... đi dạo cùng anh được không?
Tôi không trả lời chỉ bước dọc theo bờ biển, Bảo Dương cũng đi theo. Chúng tôi không nói gì. Chỉ im lặng. Mãi đến tận tối...
- Không có chuyện gì tôi về.
- Em nhắm mắt lại đi - Bảo Dương bất ngờ kéo tay tôi lại, vịn chặt vai tôi và nói.
Tôi không hỏi anh tại sao chỉ nhắm mắt theo lời anh nói.
- Tặng em.
- Gì đây?
- Quà sinh nhật.
- Hôm nay sinh nhật tôi?
- Ừm.
Hôm nay là sinh nhật tôi sao? Sao tôi lại quên béng luôn ngày này vậy. Nhưng sao anh lại nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ca-tinh-va-chang-playboy/2035227/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.