- Cảm ơn anh.
- Vì chuyện gì?
- Vì lúc nào em buồn anh cũng luôn bên cạnh.
- Ngốc! Em là em gái của anh mà.
- Anh đưa em đi dạo được chứ?
- Ừm, đi.
Hoàng Phong đưa tôi xuống khuôn viên bệnh viện. Anh ấy kể hết chuyện trên trời dưới đất cho tôi nghe chỉ muốn làm tôi vui.
- Tiền bối.
- Hửm?
- Sao này anh sẻ không rời xa em chứ?
- Ừm. Không bao giờ.
- Em định năm sau sẻ đi du học.
- Du học? Ở đâu?
- Pháp. Em không muốn ở đây nữa. Em mệt lắm.
- Anh sẻ đi cùng em.
- Không cần đâu. Em không thể phiền anh như vậy được.
- Chừng nào xong 12 hẳn tính nha.
- Dạ - Tôi gật đầu miễn cưỡng.
Sau khi được xuất viện ra về tôi mới lấy điện thoại gọi cho mẹ. Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện nhưng làm sao có thể hỏi mẹ cho được chứ? Vốn dĩ chuyện của người lớn tôi không có quyền can thiệp vào. Nhưng những lời nói của Mỹ Liên hôm đó cứ ám ảnh tôi cho nên tôi quyết định ấn số mẹ và gọi.
- Alo mẹ?
- [Mẹ đây con. Con bệnh sao, giọng con lạ lắm.]
- Con chỉ bị cảm thôi không sao đâu mẹ.
- [Phải biết giữ sức khoẻ chứ, con uống thuốc chưa?]
- Dạ rồi mẹ. Mẹ ơi... con có chuyện này muốn hỏi mẹ.
- [Ừm. Con nói đi.]
- Mẹ kể con nghe về quá khứ của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ca-tinh-va-chang-playboy/2035229/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.