Mùa xuân đến, đêm dài hơn, mơ một giấc thật sâu không biết đến tận nơi nào.
Đa số người khi tới mùa xuân luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc. Đã mấy lần Quán Đầu đưa tụi nhỏ đến trường muộn, khiến ngay cả tiểu Thuận cũng cười chọc hắn: “Chú à, chú ngủ nhiều thật đấy.”
Nhưng Kiều Y Khả lại luôn tỉnh giấc trước bình minh. Mỗi lần cô tỉnh lại, cô cảm thấy nỗi nhớ đã phình to đau đớn đến mức không thể chịu nổi, chỉ có thể trợn tròn hai mắt chờ đợi, chờ đợi qua bóng đêm tăm tối dài đằng đẵng, cô muốn đi tìm Thuận Mỹ của mình.
Nhất định cô phải đi tìm Thuận Mỹ, cho dù trầm luân, cho dù huỷ diệt cô cũng không tiếc.
Nhưng mọi nỗi xúc động của cô đều theo tia sáng đầu tiên khi bình minh lên mà nản lòng thoái chí.
Cô không hạ quyết tâm được.
Cô có thể lại trầm luân, lại huỷ diệt, nhưng mà, cô không thể huỷ hoại Thuận Mỹ của cô lần nữa.
Cô yêu Thuận Mỹ, mười năm chưa từng thay đổi. Thậm chí, trải qua mười năm ấp ủ, nay lên men lại càng đặc biệt tinh thuần, hơn xa năm xưa.
Có lẽ trải qua sự chắt lọc của thương hải tang điền, giờ thứ lắng đọng lại cũng càng đơn giản mà thuần tuý.
Cô chỉ hy vọng Thuận Mỹ được hạnh phúc, chẳng sợ thứ hạnh phúc này rất bình thường, cũng tốt hơn nhiều so với nỗi đau khổ oanh oanh liệt liệt.
Cho nên, khi đầu xuân vạn vật sinh sôi nảy nở dạt dào sức sống, thế nhưng Kiều Y Khả lại dần dần gầy yếu.
Lúc bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649217/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.