Kỷ Thuận Mỹ bệnh. Không biết không thoải mái ra sao, lại luôn thấy mệt mỏi, không vực dậy nổi tinh thần. Đau đầu cực kỳ, dạ dày cũng khó chịu, ăn một chút là thấy đau ngực.
Trước kia thi thoảng cũng mắc mấy bệnh nhẹ như cảm mạo hay đau đầu linh tinh gì đó, nhưng hầu hết chỉ cần uống thuốc kháng sinh là hết.
Khi ấy, Kiều Y Khả là thuốc của nàng.
Có khó khăn đến đâu, chỉ cần nghĩ đến Kiều Y Khả, lòng sẽ lại đầy tràn hy vọng, cũng sẽ không cảm thấy đau. Cứ luôn nghĩ dù đường xá ghập ghềnh mà dài đằng đẵng, nhưng cuối con đường nhất định sẽ có người chờ đợi. Cho dù chờ đợi rất đau khổ, nhưng hơi ấm khi chờ đợi cũng rất ấm. Ấm đủ để hoà tan mọi nỗi bi thương.
Nhưng giờ phút này, nàng nhìn tấm ảnh của Kiều Y Khả, hai mắt đẫm lệ. Hai tròng mắt chan chứa lệ, mà cõi lòng lại một mảnh hoang vu.
Thứ nàng đợi được, lại chính là bóng dáng Y Khả bỏ đi.
Tình cảm mười năm, nuốt trọn hận thù, cũng mang đi luôn tình yêu.
Nàng dùng mười năm để chờ đợi, nhưng nàng không hề nghĩ tới việc Y Khả sẽ dùng mười năm để quên đi. Quên mất nàng, khiến nàng trở thành người qua đường xa lạ.
Y Khả, em cần chị, em thật sự sắp không chống đỡ được nữa rồi. Kỷ Thuận Mỹ lặng yên nhủ thầm trong lòng, rồi ngất xỉu.
Quán nhỏ nhất thời rối loạn. Tiểu Diễm vừa khóc vừa vỗ hai mái Kỷ Thuận Mỹ: “Chị, chị làm sao thế?!”
A Hoè đỡ Kỷ Thuận Mỹ vào phòng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649218/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.