Cuộc sống của Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên mất phương hướng.
Mấy ngày liền nàng tinh thần hoảng hốt, làm vỡ chén, đổ ghế, lúc tiểu Diễm quá bận rộn, nàng tới giúp một tay, không ngờ lại bưng nhầm đồ ăn.
A Hoè và tiểu Diễm đều cảm giác được, từ sau khi vị nữ khách kia đến đây rồi đi, bà chủ liền trở nên bất thường so với mọi ngày.
Trước giờ dù chuyện có khó khăn tới đâu, nàng vẫn luôn thản nhiên, có khi cười nhạt, tuy không vui lòng, nhưng ít nhất cũng bình an. Nhưng mà giờ, nàng ngày ngày trà không uống, cơm không ăn, ngay cả nói cũng đều lười nói.
Ngày hôm đó, sau buổi trưa, thời tiết lâu không tốt lên rốt cục hé lộ một chút ý cười, ánh mặt trời ấm áp tà tà chiếu vào, hắt lên những chiếc bàn bằng gỗ vô số điểm sáng lấp lánh. Khách tới ăn cơm trưa đều đã đi, tiểu Diễm không khoẻ cho lắm nên vào phòng trong nằm nghỉ. Kỷ Thuận Mỹ ngồi ngẩn người trước bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bức ảnh treo trên tường.
Nàng thật hi vọng có thể trở lại trước đó, khi ấy dù khổ sở mức nào cũng không giống bây giờ, trong lòng, ngay cả trái tim cũng chua sót, xa xôi, không nhìn thấy hy vọng nơi nào.
A Hoè lười biếng nằm phơi nắng, miệng ngậm nửa cọng rơm. Mắt thấy dáng vẻ sầu khổ của Kỷ Thuận Mỹ, hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Bà chủ, cũng nhàn rỗi, tôi kể cho cô nghe chuyện ngày xưa của tôi nhé?”
Kỷ Thuận Mỹ ngẩng đầu liếc a Hoè một cái, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649215/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.