Rất nhiều năm rồi chưa từng nếm trải cảm giác đau đớn bén nhọn đến thế.
Mười năm nay, cho dù nhớ đến đâu cũng đã thành thói quen, như một căn bệnh mãn tính trầm trọng, trì độn, cứng đầu, thời thời khắc khắc tra tấn da thịt đã chết lặng, không đến mức đau muốn chết, lại nhất định là một sự dày vò.
Nhưng giờ phút này, tiếng khóc tuyệt vọng của Thuận Mỹ vang lên đằng sau khiến thânt thể đã sớm chết lặng của Kiều Y Khả trong phút chốc trở nên nhạy cảm, nỗi đau đớn cũng theo đó mà đến, trong nháy mắt như sóng trào chiếm cứ từng ngóc ngách trong thân thể, cuồng nộ rít gào nơi sâu thẳm linh hồn, xé toạc, lục phủ ngũ tạng như bị găm đầy kim châm loé sáng. Trong cơn đau đớn cực độ, thân thể như bể nát thành từng mảnh, dần dần trôi nổi, mắt lạnh nhìn linh hồn mình bi thương.
Đau! Nỗi đau giống như đúc! Mười năm trước, cô như một con thú nhỏ bị thương, chỉ thầm nghĩ muốn tìm một chỗ để liếm máu tươi đang chảy, lúc đó không thể không rời khỏi Thuận Mỹ. Nỗi đau đó là như thế, đau đến khiến cô nghĩ mình sẽ chết nơi đất khách quê người, nghĩ mình sẽ không bao giờ nếm trải nỗi đau như thế nữa.
Nhưng mười năm sau, vận mệnh trêu ngươi, lại gặp nhau, lại đi, lại ôn lại nỗi đau đớn thấu tim đến tận xương tuỷ ấy. Cô đau đến nỗi muốn hét to, cũng muốn khóc oà như Thuận Mỹ, nhưng cô không thể, cô chỉ có thể kìm nén đau đớn, từng bước một rời xa nàng.
Mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xua/649214/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.