Nhà hàng sa hoa Mỗ Nhất ở sau núi, Lâm Tu Dương ngồi trước bàn ăn chờ hai người Nghiêm Thiếu Thần và Trình Nặc từ lâu, anh để điện thoại vừa bấm xuống, bên kia tỏ ý mười phút sau có mặt.
Lâm Tu Dương liếc nhìn Nam Kiều đang ngồi bên cạnh anh, thực đơn trong tay bị cô cầm lên lại để xuống, vẻ mặt khá mâu thuẫn, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, lúc tầm mắt giao nhau với anh, Lâm Tu Dương giống như nhìn thấy trong ánh mắt cô tất cả đều là thức ăn ngon.
"10 phút." Lâm Tu Dương không đợi Nam Kiều hỏi, nói trước.
"Có thể xem như là có hi vọng," Nam Kiều thở phào nhẹ nhỏm, cô quay lại nhìn Lâm Tu Dương, "Ta đã lâu không cảm nhận mắt nổ đom đóm."
Lúc Trình Nặc bước vào phòng ăn thì có cảm giác hư ảo, mặc dù Lâm Tu Dương không tính là người cần kiệm chăm lo gia đình, nhưng tiêu xài không lý do là cực kỳ hiếm thấy. Cô kéo cánh tay của Nghiêm Thiếu Thần, giày cao gót giẫm trên sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang sắc nhọn.
Nghiêm Thiếu Thần rất ít mặc quần áo thoải mái, kể cả quần áo trong tủ nhà, rất hiếm khi thấy được, vì vậy Trình Nặc chuyên mua thêm cho anh, chẳng qua bình thường những quần áo này chỉ lẳng lặng nằm trong tủ quần áo. Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen hở cổ, quần tây thẳng nếp màu xám tro phối với giày da sáng loáng, Trình Nặc đã quan sát tinh tế trước khi ra cửa, không nhịn được mà thổn thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-quan-hon/1700699/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.