Xe gắn máy dừng lại ở điểm cuối, Nghiêm Thiếu Thần lấy nón an toàn xuống, nhàn nhạt nhìn người bên cạnh đang dương dương tự đắc.
"Như thế nào anh ba, anh phải thừa nhân mình già." Lâm Tu Dương nhếch môi, cười như gió xuân.
Khóe môi của Nghiêm Thiếu Thần nhếch lên hình cung, hình cung này vẫn kéo dài thật lâu, mới chậm rãi nói: "Chúc mừng cậu."
"Anh... ba" mặc dù đi theo Nghiêm Thiếu Thần nhiều năm như vậy, nhưng lần đầu tiên Lâm Tu Dương thấy phản ứng giống vừa rồi, thậm chí Lâm Tu Dương cảm thấy anh hơi xa lạ, cảm giác rất khó hiểu, Lâm Tu Dương suy ngẫm lại, nếu bình thường thì đầu tiên sẽ không thua mình, tiếp theo xem như thua, cũng sẽ không có phản ứng này.
Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, chờ đợi anh nói tiếp.
"Nguyện thua cuộc, " Lâm Tu Dương càng thấy áp lực càng lớn, anh chậm rãi nói: "Anh đừng... quỵt nợ."
Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn anh, "Thắng đến choáng váng?" Anh giơ tay lên đánh xuống đầu của Lâm Tu Dương, "Tôi nói chuyện với chị dâu cậu một chút."
Lâm Tu Dương không thích người khác vò loạn tóc của anh, lúc này bất đắc dĩ là anh ba, Lâm Tu Dương rất thức thời, biết ý của Nghiêm Thiếu Thần là không muốn anh quấy rầy bọn họ, anh cười hắc hắc, kéo Nam Kiều đi chỗ khác, lúc đi nhanh ra xa, quay đầu lại nói với Nghiêm Thiếu Thần: "Anh ba, buổi tối ở sau núi đi, em đặt hai căn phòng."
Lời của Lâm Tu Dương tự nhiên không ai đáp lại, Trình Nặc lẳng lặng đi bên cạnh Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-quan-hon/1700700/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.