Trở về bệnh viện lần nữa, đường đi không tính là gần, ba người tiếp tục trò chuyện vụ điều tra lần nữa ở trên xe. Lúc đèn đỏ, Mục Nhất Minh dừng xe, anh nhìn vẻ mặt của Tiếu Kha không lộ vẻ buồn ngủ, liền nói: "Đầu, tôi có một vấn đề."
Hôm nay tâm tình của Tiếu Kha dường như không tệ, anh ta cười hàm chứa gật đầu ý bảo anh nói tiếp.
"Nếu anh đã biết người cần điều tra không phải là Lâm Tu Dương từ lâu, vì sao khổ sở phí tâm gạt chúng tôi đây? Huống chi, nếu như trước kia nói cho chúng tôi biết ai mới là mục tiêu, tôi nghĩ tôi và Trình Nặc sẽ tăng tính mục đích điều tra hơn."
Tiếu Kha lắc đầu, anh nhìn Trình Nặc xuyên qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt của cô lạnh nhạt, ôn thanh nói: "Tiểu Nặc, nếu cô là tôi, nếu trả lời Nhất Minh?"
Đèn tín hiệu chuyển đổi, xe Audi màu đen chậm rãi chạy về phía trước, đúng lúc chạy qua tầng kiến trúc cao nhất của thành phố B — Cao ốc thương mại quốc tế Vị Lân, nó là kiến trúc tiêu biểu của thành phố B, người địa phương lấy kiến trúc làm cao ngạo. Tầm mắt của Trình Nặc vẫn dừng lại ở đỉnh cao nhất của tòa kiến trúc, đến khi xe chạy về phía trước, hoàn toàn bao phủ trong dư quang.
Cô thu hồi tầm mắt, cười ấm áp nói: "Ta nhớ Vị Lân từ khởi công đến hoàn thành vẫn bị bên ngoài chú ý, mỗi lần thay đổi đều phải đưa ra câu trả lời với bên ngoài, cảm giác chú ý phòng bị này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-quan-hon/1700698/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.