Thượng Phẩm liền dừng lại, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được nét mặt Thần TriMặc, từ trước đến giờ cô nói chuyện đều rất có khí thế, khi còn bé chính là như vậy. Dù rõ ràng bị người ta bắt được sai lầm, vẫn có thể tìmđược lý do, trợn to mắt nói mình không sai. Cũng như cô hiện tại đứng ởtrên tòa án, chỉ cần cô người trong cuộc, đỏ nói thành đen, bảo đảm làmcho mọi người đều tin cô. Giờ phút này, cô nói những lời này, không phải nghi vấn, mà là cảnh cáo.
Cảnh cáoThượng Phẩm, cô Thần Tri Mặc nhất định sẽ làm cho Thượng Tâm về bên cạnh Thần Tri Thư. Đáng tiếc, cô đã cảnh cáo lầm người.
"Tri Mặc, Thiệu Phi Phàm không phải người cô có thể động vào được. Còn nữa, côphải nhớ, mặc kệ là ba mẹ tôi còn ba mẹ cô, Thần cùng Tâm Tâm không điđến được với nhau, bọn họ đều có tiếc nuối, nhưng nếu Tâm Tâm bị Thầnhoặc là Thiệu Phi Phàm làm tổn thương, bọn họ sẽ cầm dao găm giếtngười." Thượng Phẩm nói rất thấp.
Thần Tri Mặc nhìn bóng lưng củaanh, đột nhiên cảm thấy giày cao gót dưới chân mệt chết đi, sống lưngthẳng tắp cũng rất đau, "Vậy còn anh?"
"Tôi? Ha ha. . . . . ." Trong tiếng cười cảm giác nói không ra lời, rất tùy ý rất vô ý, anh xoay người, nhìn cô.
Màu đen giày cao gót, cùng hệ màu công sở Chanel đồ, đồ trang sức trangnhã, trên người mang đồ trang sức duy nhất chính là vành tai có mang một đôi bông tai kim cương, tóc quăn thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-la-mot-ki-thuat/2856788/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.