Thiệu Phi Phàm thu thập hành lý xong, liền nhận được điện thoại của Cốc độitrưởng, không hiểu sao tự nhiên lại bị mắng, trước khi cúp điện thoạianh mới hiểu rõ, thì ra là vì biết được cha của anh là ai.
Anh liền hướng điện thoại rống một tiếng "Tôi cũng không thể gặp ai liềnnói cho người ấy cha tôi là ai, tên là gì chứ." Dứt lời, anh tức giậnđùng đùng cúp điện thoại. Mới vừa cúp, điện thoại lại vang lên, anh còncho là Cốc đội trưởng, vừa muốn nhấn tắt máy, lại phát hiện là ThượngTâm gọi tới, Thiệu Phi Phàm vội vàng nhận điện thoại.
"Anh gọi điện thoại cho ai vậy, tôi gọi nhiều lần vẫn không gọi được."
"Một người nhàm chám gọi điện thoại đến." Anh trả lời qua loa một câu "Tiểucô nương, cô kết thúc ‘ đóng cửa từ chối tiếp khách ’? Rốt cuộc nhớ tớigọi điện thoại cho tôi sao?"
"Mới không có, là ông nội tôi bảo tôi thông báo cho anh, để sáng mai anh tới nhà tôi một chuyến."
"Ngày mai không được, tôi nhận được nhiệm vụ tạm thời, ngày mai phải bay điCôn Minh công tác." Thiệu Phi Phàm có chút mất mát nói.
"Ngày mai đi? Vậy lúc nào thì anh trở lại?"
"Không biết, chắc phải mười ngày thôi." Anh buồn buồn nói.
Bên kia Thượng Tâm yên lặng mấy giây, hình như do dự nửa ngày mới nói "Mấy giờ anh đi vậy? Tôi đi tiễn anh ."
Chẳng biết tại sao, Thiệu Phi Phàm nghe thấy bốn chữ cuối cùng, đôi mày đangnhíu chặt liền giãn ra, anh không khách khí nói: "Chín giờ ở phi trườngquốc tế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-la-mot-ki-thuat/2856787/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.