Sau khi ở cùng Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương bất đắc dĩ phát hiện, kỳ thực vợ hắn thật sự không hoàn mỹ như trước đây hắn tưởng tượng.
Y cũng có tính tình con nít, còn có loại cố chấp tuổi dậy thì; lúc hồ đồ cũng có, ăn thiệt thòi cũng không ít, thường cùng một đám đồng nghiệp miệng đầy chương trình trong đầu toàn là chữ cái phấn khởi chiến đấu đến đêm khuya, nguyên nhân nghiên cứu thì lại chỉ vì hai ba cái khẩu lệnh, rốt cuộc phải dùng cái trình tự biên soạn nào mới thích hợp!
Mặc dù so với người cùng lứa, vợ trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dù gì cũng không phải loại già đời trưởng thành sớm quá mức, vẫn rất bình thường.
Vũ Khánh Cương xoa mặt một cái, kéo vợ nhảy vào trong nhà một lần nữa: “Đi thôi, đi vào nhìn xem.”
“Ừ!” Hứa Tư Văn lại vui vẻ đáp ứng.
Vũ Khánh Cương nhịn một chút, nhịn không được, quay đầu lại liền bẹp một cái trên mặt vợ: “Vợ à sao em lại tốt như vậy chứ!”
“Đương nhiên, không tốt thì đánh bại được anh sao?” Hứa Tư Văn một chút cũng không khiêm tốn, vẫy vẫy đầu nhỏ, liếc mắt nhìn Vũ Khánh Cương: “Anh không già mồm nữa à?”
Vũ Khánh Cương ha ha cười khúc khích: “Anh già mồm khi nào!”
“Dám làm không dám chịu!” Hứa Tư Văn không thèm để ý đến hắn, tự mình đi vào trong nhà cũ, y cũng muốn tiếp xúc khoảng cách gần với quá khứ của Vũ Khánh Cương một chút, quá khứ của y Vũ Khánh Cương đều biết, mấy tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2975896/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.