Trong phòng ngủ chính, Ôn Dạng hít khẽ một hơi, đôi mắt ngấn lệ. Lúc chạm phải tầm mắt của anh, cô mím chặt môi. Phó Hành Chu hôn lên môi cô, cánh tay cô khẽ run rẩy, rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thấy cô run rẩy, Phó Hành Chu mới trở mình lại, cúi người xuống hôn cô.
Trong khoảnh khắc đó, móng tay Ôn Dạng bấu chặt vào vai Phó Hành Chu.
Không khí bỗng yên ắng.
Sau một hồi hôn hít nhẹ nhàng, Phó Hành Chu ôm cô xuống giường, đi về phía phòng tắm, theo sau đó là chiếc chăn điều hòa màu sáng từ từ rơi xuống đất, uốn lượn như trải đầy hoa.
Hai mươi phút sau.
Ôn Dạng nằm sấp trên giường, cảm thấy hơi buồn ngủ, cả người có chút lười biếng.
Phó Hành Chu bưng cốc nước vào, ngồi bên giường vuốt ve tóc cô. Ôn Dạng khẽ nỉ non hai tiếng, chống người dậy uống nước, chưa được mấy ngụm đã hết sạch. Anh nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
Ôn Dạng lắc đầu.
Phó Hành Chu đặt cốc nước lên tủ đầu giường, kéo cô vào lòng. Ôn Dạng nép vào lòng anh, Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên bờ vai và xương quai xanh của cô, cơ thể Ôn Dạng khẽ run rẩy, vẫn đang trong trạng thái khá nhạy cảm.
Chiếc váy trên người hơi xộc xệch, cô vòng tay qua cổ anh, Phó Hành Chu ngước mắt nhìn cô, nói: “Ngày mai anh phải về Hồng Kông một chuyến.”
Ôn Dạng đang mơ màng buồn ngủ, nghe vậy bèn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt đen láy của anh, cô gật đầu: “Ừm, bao giờ anh quay lại?”
Phó Hành Chu nhìn cô, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác không nỡ rời xa. Anh nâng cằm cô lên, nói: “Cũng khoảng một tuần.”
Ôn Dạng nghe xong khẽ ừm một tiếng.
Cô áp sát vào cổ anh, vừa lười biếng lại dịu dàng nói: “Anh đi đi, em cũng đang định về chơi với Dư Tình.”
Phó Hành Chu lại nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ôn Dạng ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp. Mấy giây sau, anh lại cúi đầu xuống phủ lấy môi cô.
Sự lưu luyến không nói nên lời đều thể hiện trong nụ hôn này, Ôn Dạng vốn đã hơi mệt, nhưng có lẽ cũng có chút không nỡ, hai người lại quấn lấy nhau.
….
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Dạng bị một tiếng động đánh thức, hình như là tiếng robot hút bụi bị hỏng. Cô rất buồn ngủ, mơ màng rúc vào lòng Phó Hành Chu. Phó Hành Chu ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô, sau đó anh lấy điện thoại liên lạc với dì giúp việc.
Dì giúp việc lập tức trả lời: [Xin lỗi cậu Phó, tôi đã mang nó đi rồi, hình như nó bị hỏng, cứ muốn chui vào phòng ngủ chính.]
Phó Hành Chu soạn tin: [Dì mang nó xuống phòng sửa chữa dưới lầu đi.]
Dì giúp việc: [Vâng, tôi đi ngay đây, à bữa sáng tôi đã làm xong rồi, đang hâm nóng trong bếp nhé.]
Phó Hành Chu trả lời một tiếng “Được”, rồi nói “Dì vất vả rồi”.
Nhưng nhìn Ôn Dạng như vậy thì chắc là sẽ không dậy sớm, anh đặt điện thoại xuống, ôm chặt người phụ nữ trong lòng, hôn lên trán cô. Ôn Dạng vùi đầu vào cổ anh, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Chủ yếu là tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực.
Phó Hành Chu nằm bên cạnh cô thêm một lúc, thấy cô đã ngủ say anh mới đứng dậy.
Thời gian này đối với anh mà nói đã là muộn rồi.
–
Ôn Dạng ngủ một giấc đến tận trưa mới tỉnh dậy, cô sờ soạng điện thoại, đã mười giờ rưỡi sáng. Cô trừng to hai mắt, không ngờ đã muộn thế này rồi. Cô lập tức bò dậy, vội vàng rửa mặt rồi thay một bộ quần áo.
Quần áo mới mua ở chỗ anh có một bộ là áo sơ mi phối với chân váy ôm. Ôn Dạng buộc tóc lên, không biết từ lúc nào trên tủ đầu giường đã có thêm dây buộc tóc và kẹp tóc của cô.
Căn nhà này vốn chỉ là nơi Phó Hành Chu thỉnh thoảng qua đêm, nhưng bây giờ đã dần dần nhuốm màu sắc của Ôn Dạng.
Ôn Dạng mở cửa bước ra ngoài, chợt thấy Phó Hành Chu mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế sofa, đang đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với ai đó. Như cảm nhận được động tĩnh, anh quay đầu lại.
Ôn Dạng cong mi, dùng khẩu hình nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô.
Phó Hành Chu: [Trong bếp có bữa sáng đấy.]
Ôn Dạng trả lời: [Vâng (nháy mắt)]
Cô cất điện thoại rồi đi về phía bếp, không hề để ý đến máy tính của anh đang họp video. Các quản lý cấp cao bên Hồng Kông bỗng nhìn thấy có một bóng người mặc áo sơ mi chân váy ôm búi tóc củ tỏi đi từ hành lang đến phòng ăn, nhìn từ phía sau là một cô gái rất xinh đẹp. Các vị giám đốc thầm nghĩ, thảo nào tổng giám đốc Phó lại ở Nam Thành nhiều hơn.
Thế này là yêu đương rồi.
Đáng mừng đáng mừng.
Sáng nay dì giúp việc vẫn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn sáng, Ôn Dạng vừa gặm bắp vừa uống yến mạch, gửi tin nhắn cho anh.
Phó Hành Chu: [Em đóng gói mang đi như hôm qua đi.]
Ôn Dạng: [Vâng.]
Cô ăn xong thì đóng phần thức ăn chưa động đũa vào hộp giữ nhiệt, đựng trong túi đựng thức ăn, liếc nhìn anh. Phó Hành Chu vẫn đang nói chuyện, anh rất tập trung, thỉnh thoảng lại sờ khuy măng sét. Anh không hay mở cúc áo giống như những người đàn ông khác, bình thường đều cài đến nút cuối cùng.
Ôn Dạng uể oải ngồi đó, buồn chán cầm điện thoại lên, vừa lúc có một tin tức tài chính được đẩy lên trên.
Bình thường Ôn Dạng hầu như không xem tin tức tài chính, dù sao có xem cô cũng không hiểu gì, nhưng tin tức hôm nay lại liên quan đến Khải Tín, tiết lộ một số thông tin về Khải Tín trong quý đầu tiên của năm. Ôn Dạng có ấn tượng tốt với Khải Tín, bèn bấm vào xem thử.
Một đống số liệu trên đó làm cô đọc mãi mà chẳng hiểu gì, đành buồn chán đi tìm kiếm công ty này.
Kết quả sau khi tìm kiếm.
Phó Hành Chu chính là cổ đông thực tế của công ty này.
Ôn Dạng sững sờ, cô nhìn về phía phòng khách nhỏ, Phó Hành Chu vừa cúp video, tháo tai nghe xuống, gập máy tính xách tay lại rồi đứng dậy đi về phía này. Ôn Dạng nhìn bóng dáng cao lớn của anh, ngẩng đầu lên nói: “Anh đầu tư vào Nhất Ngôn à?”
Phó Hành Chu nghe xong bèn nắm lấy tay cô, lại cầm lấy hộp giữ nhiệt cô đã đóng gói, ừ một tiếng: “Tăng thêm vốn cho em ở Nhất Ngôn.”
Ôn Dạng không biết nên nói gì cho phải. Người đàn ông này sao mà tốt đến vậy.
Cô nắm lấy tay anh, nhìn chằm chằm vào anh: “Sao anh không nói với em?”
Phó Hành Chu cầm chìa khóa xe, khẽ nói: “Sớm muộn gì em cũng biết mà.”
Ôn Dạng nói được rồi.
Cô suy nghĩ giây lát, lại nhìn anh: “Nếu đã đầu tư thì chắc anh cũng phải điều tra gì đó chứ? Nhất Ngôn đáng để đầu tư sao?”
Phó Hành Chu mở cửa xe, đặt đồ của Ôn Dạng vào trong, đứng thẳng người dậy rồi rũ mắt nhìn cô: “Vốn đầu tư vào Nhất Ngôn chiếm tỷ lệ rất nhỏ trong tất cả các dự án của anh, em đừng lo lắng.”
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm.
Phó Hành Chu nhéo chóp mũi cô: “Nhất Ngôn có ý nghĩa quan trọng với em, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Trái tim Ôn Dạng thoáng xao động.
Cô vươn tay ôm lấy anh.
Phó Hành Chu mỉm cười, đưa tay ôm eo cô, khẽ hỏi: “Làm sao em biết? Nhất Ngôn nói với em sao?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Em tự tra.”
Phó Hành Chu nghe vậy bèn đáp: “Trên tư liệu mới cập nhật có hiển thị quyền kiểm soát cổ phần của anh đúng không?”
Ôn Dạng: “À, hình như là vậy.”
Phó Hành Chu khẽ ừ một tiếng.
Hai người ôm nhau một lúc rồi mới lên xe. Tình cờ là câu lạc bộ này nằm ở vị trí tương đối trung tâm, vừa chạy ra ngoài đã gặp phải dòng người tham dự triển lãm tranh, giao thông lập tức bị tắc nghẽn. Những thanh niên tham gia coslay, người mẫu và cả học sinh nối đuôi nhau đi về phía hội trường triển lãm. Ôn Dạng thò đầu ra ngoài nhìn thử: “Nhiều người thật đấy.”
Phó Hành Chu thả chậm tốc độ, để cho cô có thời gian xem.
Ôn Dạng nhìn thấy có rất nhiều người hóa trang thành Nữ Lang Vung Đao, cô mỉm cười.
Phó Hành Chu nhìn theo ánh mắt cô, khẽ hỏi: “Em thích nhân vật này sao?”
Ôn Dạng quay đầu lại nhìn anh: “Cũng khá thích, trước đây em thường xuyên chơi nhân vật này, mà hóa trang thực tế nhìn cũng đẹp đấy chứ.”
Cô hỏi: “Anh có chơi game không?”
Phó Hành Chu liếc nhìn cô, đáp: “Lúc không bận có chơi qua.”
“Anh chơi loại game nào? Có chơi Bạo Đồ không?”
Phó Hành Chu nói: “Có chơi hai ba lần.”
“Thế anh chơi nhân vật nào?”
Thấy cô hào hứng như thế, Phó Hành Chu mỉm cười nhìn cô nói: “Tu La.”
Ôn Dạng à một tiếng: “Kẻ thù truyền kiếp của em.”
Phó Hành Chu khẽ cười.
Bên cạnh cũng có một chiếc xe đang bị kẹt cứng, Trình Ngôn Vũ liếc nhìn đồng hồ, có phần sốt ruột. Lê Mạn ngồi ở ghế phụ đang bấm điện thoại, nói: “Tình hình này phải tắc đến bao giờ đây, mới sáng ra mà đã kẹt xe, quản lý giao thông kém quá.”
Trình Ngôn Vũ nói: “Chút nữa sẽ thông thoáng thôi.”
Anh gõ nhẹ vào vô lăng, tùy ý quay đầu nhìn sang, không ngờ lại trông thấy Ôn Dạng ngồi ở ghế lái phụ trên chiếc Porsche bên cạnh, cô đang cười rạng rỡ trò chuyện cùng Phó Hành Chu.
Trình Ngôn Vũ sững người.
Phó Hành Chu giơ tay vuốt tóc Ôn Dạng, trong mắt ánh lên nét dịu dàng, nhưng vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Trình Ngôn Vũ ở ghế lái của chiếc xe bên cạnh.
Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau giữa không trung.
Phó Hành Chu lãnh đạm hạ cửa kính xe xuống, ngăn cách tất cả những ánh mắt từ bên ngoài, nhất là ánh mắt của Trình Ngôn Vũ.
Dù chiếc Porsche bên cạnh đã đóng cửa sổ, Trình Ngôn Vũ vẫn có thể nhìn thấy chiếc kẹp tóc màu sáng sau gáy Ôn Dạng.
Chiếc Porsche đen tiếp tục chạy về phía trước.
Không còn là biển số xe của Hồng Kông nữa, mà là biển số xe của Nam Thành.
Lê Mạn ngước mắt khỏi điện thoại, cũng nhìn thấy biển số xe của chiếc Porsche phía trước, là một dãy số cực kỳ đẹp, giá trị không dưới một trăm vạn. Cô ta chợt nhớ đến mấy biển số xe của Phó Hành Chu, hình như chẳng có cái nào là rẻ cả.
Biển số xe của chiếc Porsche đằng trước cũng rất có giá trị.
Ôn Dạng đến studio thì đã 11 giờ 30, vậy là đã hết một buổi sáng, tình trạng tắc đường thật quá nghiêm trọng. Co vươn vai duỗi lưng, vừa mới hạ tay xuống thì bị Phó Hành Chu giữ chặt, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Một tuần nữa gặp lại nhé.”
Môi Ôn Dạng đỏ mọng, trong lòng cũng có chút lưu luyến: “Ừm, em chờ anh về.”
–
Nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi, Ôn Dạng đi lên lầu. Dư Tình đang tiếp khách hàng, trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ thiếu ngủ. Cô chia đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra, thấy Dư Tình xoa xoa mặt bèn cười tiến lên giúp cô ấy tiếp khách. Vị khách kia thấy hai nhà thiết kế xinh đẹp đều đến tìm hiểu nhu cầu của mình thì nhất thời cảm thấy rất hãnh diện.
Lúc đưa ra yêu cầu cũng rất sảng khoái, cuối cùng còn hỏi Ôn Dạng: “Cô làm nghề này được bao lâu rồi?”
Ôn Dạng cười nói: “Được hai năm rồi ạ.”
Ôn Dạng đã chuẩn bị sẵn lời thoại, vì để cho người ta tin tưởng nên cô sẽ nói cô đã làm trợ lý thiết kế được hai năm rồi, đa số khách hàng sẽ tin. Người khách trước mặt vừa nghe cũng nói: “Mới hai năm, còn trẻ.”
Ôn Dạng cười cười nói phải.
Nói chuyện phiếm thêm mấy câu, tiễn khách hàng ra về xong, Dư Tình trực tiếp nằm vật ra sô pha, kéo gối ôm che mặt: “Buồn ngủ chết mất.”
Ôn Dạng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, gạt gối ôm của cô ấy ra: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn, mà cũng chẳng ăn nổi nữa, lát nữa gọi đại tô mì ăn đỡ, muốn húp đồ nước cho dễ chịu.”
Ôn Dạng nói: “Lát nữa tớ gọi cho cậu, tối qua mấy giờ cậu mới ngủ?”
Dư Tình bỏ gối ôm xuống, nhìn Ôn Dạng: “Năm giờ.”
Ôn Dạng: “…..Haiz, bản thảo của cậu vẽ xong rồi chứ?”
Dư Tình cười gật đầu: “Xong rồi xong rồi.”
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm.
Dư Tình nhéo mặt Ôn Dạng, “Sao hôm nay cậu đến muộn thế?”
Ôn Dạng kéo Dư Tình dậy, nói: “Kẹt xe. Ngoài ra tớ cũng có chuyện muốn bàn với cậu.”
Dư Tình ngồi thẳng dậy, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ôn Dạng kể với Dư Tình về vị khách hôm qua, bày tỏ muốn trả lại tiền cọc cho anh ta, đồng thời đưa ra lý do.
Dư Tình nghe xong thì sững sờ một giây.
Cô ấy nói: “Chết tiệt, sao tớ lại không nghĩ đến nhỉ.”
Ôn Dạng nói: “Tớ chỉ muốn bàn bạc với cậu, nếu có thể thì chúng ta cứ làm như thế.”
Dư Tình gật đầu: “Tất nhiên là được, một khách hàng phiền phức như vậy quả thực quá lãng phí thời gian. Nói ra mới thấy, cũng may có Phó Hành Chu, nếu anh ấy không nhắc thì tớ thật sự không nghĩ đến điều này.”
“Cậu cũng biết là ở bên Lưu Ngu tuyệt đối không cho phép hoàn trả tiền đặt cọc, khách hàng đã đưa tiền đặt cọc thì dù có chết cũng phải vẽ cho họ. Quan điểm của những người làm nghề như chúng ta là khách hàng là thượng đế, nhưng mà nói thật, chúng ta muốn làm ra các sản phẩm chất lượng thì vẫn nên sàng lọc khách hàng, nếu không studio của chúng ta chỉ có mấy người, sớm muộn gì cũng kiệt sức mà chết.”
Ôn Dạng nói: “Tớ cũng nghĩ vậy, nếu cậu đồng ý, tớ sẽ liên hệ với khách hàng.”
“Được được.”
Ôn Dạng suy nghĩ giây lát rồi lại nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải hoàn thiện quy tắc này, bởi vì sau này studio của chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều khách hàng và nhiều nhà thiết kế hơn nữa.”
Dư Tình nói: “Đó là điều đương nhiên, nếu thấy không hiểu cậu cứ hỏi bạn trai của cậu là biết.”
Cô ấy nháy mắt cười.
Ôn Dạng đỏ mặt, đẩy cô ấy một cái.
Phó Hành Chu đặt chân tới Hồng Kông vào buổi chiều, anh gửi tin nhắn đến cho Ôn Dạng. Ôn Dạng đã xử lý xong chuyện của vị khách hàng kia. Mà phải công nhận là vị khách hàng này cũng rất thú vị, cô nói muốn trả tiền đặt cọc, thế là đối phương lập tức nói anh ta sẽ suy nghĩ lại, ngày mai sẽ đưa ra một yêu cầu hoàn chỉnh, cuối cùng không cần trả lại tiền đặt cọc, cho khách hàng thêm một ngày suy nghĩ.
Hoàn toàn là kiểu anh mạnh thì tôi yếu, anh yếu thì tôi mạnh.
Phó Hành Chu biết được kết quả xử lý, anh trả lời: [Không tệ.]
Ôn Dạng trả lời anh: [Duỗi người]
Phó Hành Chu bên kia phì cười.
–
Buổi triển lãm truyện tranh ở Nam Thành kéo dài ba ngày, diễn ra khá sôi nổi, các trạm xe buýt và ga tàu điện ngầm, bao gồm cả nhà hàng dưới nhà Ôn Dạng thi thoảng lại có những bạn học sinh cosplay ghé qua.
Có hai học sinh hóa trang thành quái vật bị kẹt ở cửa nhà hàng Thái Lan dưới lầu, sau đó mấy nhân viên trong quán ra giúp đẩy vào trong, hai học sinh mới có thể vào ăn trưa.
Ôn Dạng và Dư Tình nhìn thấy trong nhóm đặt đồ ăn, cười muốn lăn lộn.
Tới ngày thứ ba khi buổi triển lãm truyện tranh sắp kết thúc, một tin tức chấn động đã nổ ra.
Ở buổi triển lãm truyện tranh đã xảy ra một vụ giẫm đạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]