Bữa sáng dì giúp việc chuẩn bị khá nhiều món. Ngoài cháo, sữa, còn có bắp, trứng luộc và bánh mì sandwich kiểu Hồng Kông, hai người ăn thì có vẻ hơi nhiều.
Ôn Dạng vừa húp cháo vừa hỏi Phó Hành Chu: “Có nhiều quá không anh? Dì ấy đã ăn chưa?”
Phó Hành Chu đặt cốc cà phê xuống, đáp: “Dì ấy ăn rồi, em có thể mang một ít đến studio.”
Ôn Dạng liếc nhìn bắp và trứng gà các thứ: “Vậy cũng được, để em mang một ít đi.” Cô chống tay lên bàn nhìn Phó Hành Chu, “Lần sau anh dặn dì ấy đừng làm nhiều như vậy nữa.”
Phó Hành Chu đặt điện thoại xuống, khóe môi khẽ nhếch lên: “Được.”
Ôn Dạng mỉm cười, múc một thìa cháo.
Phó Hành Chu cầm lấy quả trứng luộc bóc vỏ rồi đặt vào đĩa của cô. Hôm nay anh mặc chiếc sơ mi sẫm màu, đeo đồng hồ màu đen, tay áo xắn lên để lộ đường nét cánh tay rắn rỏi. Trên yết hầu thấp thoáng dấu cắn không mấy rõ ràng, trông giống như vết mài nhẹ của răng.
Ăn sáng xong.
Ôn Dạng vào bếp lấy hộp giữ nhiệt, bỏ phần bắp còn lại vào đó rồi xách theo ra ngoài cùng Phó Hành Chu. Chiếc xe màu đen khởi động, Ôn Dạng ngồi ở ghế phụ, mái tóc được buộc gọn gàng bằng chiếc nơ bướm.
Màn hình điều khiển trung tâm báo có cuộc gọi đến.
Phó Hành Chu ấn nút nghe, bật loa ngoài, người gọi đến là Phó Bân 666 đó.
Anh ấy ở đầu bên kia đang ăn xíu mại, dùng tiếng Quảng Đông nói: “Đại ca à, anh được thật đấy, đại hội cổ đông mà cũng sắp xếp ở Nam Thành. Liệu có phải sau này công ty cũng dọn đến Nam Thành mà bỏ Hồng Kông luôn không?”
Ôn Dạng nghe hiểu nội dung cuộc gọi.
Phó Hành Chu vẫn tập trung lái xe, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Bân: “Không có gì. Chị dâu có ở đó không?”
Nghe vậy, Phó Hành Chu liếc nhìn Ôn Dạng. Ánh mắt hai người chạm nhau, tai Ôn Dạng bỗng chốc nóng ran, Phó Hành Chu khẽ nhếch môi trả lời Phó Bân: “Có.”
Phó Bân lập tức nói: “Chào chị dâu.”
Ôn Dạng ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Chào buổi sáng.”
Phó Bân hỏi: “Chị dâu đã ăn sáng chưa? Anh tôi có đưa chị đi ăn món gì ngon không?”
Gương mặt Ôn Dạng vẫn còn nóng bừng, cô đáp: “Tôi ăn rồi, còn cậu?”
“Tôi cũng đang ăn, xíu mại ở Hồng Kông rất ngon, lần sau chị đến đây chơi nhớ bảo anh tôi dẫn chị đi ăn nhé.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Được.”
“Chị dâu đang đi làm à?”
Ôn Dạng đáp: “Phải, đang trên đường đến chỗ làm.”
“Ồ, vậy tôi không làm phiền hai người nữa. Đại ca, nhớ về sớm nhé.” Phó Bân nói thêm một câu. Phó Hành Chu “ừm” một tiếng rồi cúp máy, sau đó quay sang nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng mỉm cười với anh, Phó Hành Chu đưa tay nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn điều khiển trung tâm: “Lần sau chúng ta đi thử xíu mại ở Hồng Kông.”
Ôn Dạng siết chặt tay anh: “Được.”
Mười mấy giây sau, đèn xanh bật sáng. Chiếc xe màu đen lại tiếp tục lăn bánh rồi dừng trước tòa nhà studio.
Ôn Dạng ngẩng đầu. Phó Hành Chu tựa tay lên bệ trung tâm, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Buổi trưa nhớ nghỉ ngơi nhé.”
Má Ôn Dạng nóng bừng, cọ nhẹ môi vào môi anh: “Em biết rồi.”
Cô đỏ mặt bước xuống xe, đi vào đại sảnh.
Đợi Ôn Dạng đi khuất rồi anh mới khởi động xe rời đi. Chiếc xe màu đen tiến về phía tòa nhà Khinh Chu, dừng lại trong bãi đỗ xe ngầm. Phó Hành Chu bước xuống xe, vào trong thang máy.
Tần Mộc khoác tay chồng vừa từ thang máy khác đi ra, định đi lấy xe thì tình cờ trông thấy Phó Hành Chu tự mình lái xe đến công ty, cô ta có chút kinh ngạc, bèn lấy điện thoại nhắn tin cho Lê Mạn.
Tần Mộc: [Tôi thấy Phó Hành Chu tự lái xe đến công ty.]
Tần Mộc: [Chuyện lạ thật đấy, bao nhiêu năm nay có thấy anh ta tự lái xe bao giờ đâu?]
Thời gian rảnh để anh tự lái xe không nhiều lắm, bình thường ngay cả đang ngồi trên xe mà anh cũng phải xử lý công việc, lấy đâu ra thời gian để tự mình lái xe? Hơn nữa thoạt nhìn chỗ yết hầu của anh có vết thương thì phải?
Tần Mộc cầm điện thoại chờ Lê Mạn trả lời.
Cô ta không biết Phó Hành Chu đang qua lại với Ôn Dạng – vợ trước của Trình Ngôn Vũ.
Thế nhưng Lê Mạn biết.
Lúc này Lê Mạn vừa mới tắm rửa xong, đang mặc áo choàng tắm đứng uống cà phê ở quầy bếp, nhìn thấy tin nhắn này bèn đặt ly cà phê xuống.
Ba năm nay đúng thực là anh rất ít khi tự mình lái xe. Ngoại trừ Tưởng Dược ra, Phó Hành Chu còn có hai tài xế, dù là ở Hồng Kông hay Nam Thành thì cũng đều ở trong trạng thái chờ lệnh. Bây giờ anh tự mình lái xe, nguyên nhân lớn nhất có lẽ là vì Ôn Dạng.
Tần Mộc đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời bèn gửi thêm một tin nữa.
Tần Mộc: [Vừa nãy tôi nhìn thấy chỗ yết hầu của anh ta hình như bị người ta cắn.]
“Bốp.”
Lê Mạn lật úp điện thoại xuống.
Trình Ngôn Vũ đang ở ngoài ban công gọi điện thoại, trên bàn ban công là chiếc máy tính đang hiển thị hình ảnh buổi triển lãm truyện tranh. Lê Mạn bước về phía anh, từ phía sau ôm lấy eo anh. Trình Ngôn Vũ khựng lại, nắm lấy tay cô ta: “Sao vậy?”
Lê Mạn nói: “Em cùng anh đến buổi triển lãm truyện tranh dạo chơi vài vòng nhé?”
Trình Ngôn Vũ cúp điện thoại, quay người nhìn cô ta: “Không phải em không thích mấy chỗ như vậy sao?”
Lê Mạn buông anh ra, nhướn mày nói: “Đi giải sầu ấy mà.”
Trình Ngôn Vũ nghe vậy bèn gật đầu: “Cũng được, vậy em thay đồ đi, lát nữa đi luôn.”
“Được.”
Lê Mạn rẽ vào phòng ngủ chính.
Không lâu sau, cô ta bước ra với bộ vest Chanel. Trình Ngôn Vũ nhìn thấy bộ đồ này của cô ta thì sững sờ: “Liệu có hơi trang trọng quá không?”
Lê Mạn xách túi: “Trang trọng gì đâu, chỉ là đi dạo chơi thôi.”
Trình Ngôn Vũ khựng lại giây lát rồi gật đầu: “Cũng được.”
Bản thân anh thì chỉ mặc áo phông trắng và quần jean, ăn mặc rất tùy ý, xách máy tính và chìa khóa xe đưa Lê Mạn ra khỏi cửa.
Quảng cáo của trò chơi Cyber Thug đã được treo trên tấm biển ở ngay cổng khu chung cư. Trên đó có một nhân vật Nữ Lang Vung Đao mà Ôn Dạng đã từng chơi, chính là hình trên tấm biển này.
–
Ôn Dạng xách hộp giữ nhiệt bước vào cửa.
Dư Tình cũng vừa đến, đang ngồi trên ghế ngáp ngắn ngáp dài, quay đầu lại thấy cô bước vào thì lập tức ngồi thẳng dậy, chậc chậc vài tiếng. Lúc này những người khác trong studio vẫn chưa đến, thấy Dư Tình cứ nhìn mình chằm chằm, Ôn Dạng lại đỏ bừng mặt. Cô ngồi xuống, mở hộp giữ nhiệt đưa cho Dư Tình rồi nói: “Mang bắp cho cậu này.”
Dư Tình nhích ghế đến gần Ôn Dạng, không tiếp lời mà nhìn cô hỏi: “Bé Dạng, nói cho tớ biết đi, tối hôm qua cậu ngủ lại đó à?”
Vành tai Ôn Dạng nóng ran, cô liếc nhìn Dư Tình: “Nếu không thì sao? Tớ ngủ dưới gầm cầu chắc?”
“Chậc chậc, haha.” Dư Tình nhận ra sự ngại ngùng của cô, cô ấy cười khẽ một tiếng, lấy bắp ra gặm mấy miếng rồi lại nhìn Ôn Dạng, “Thế nào?”
Ôn Dạng lườm cô ấy, không trả lời.
Những hình ảnh ướt át của đêm qua lại hiện lên trong đầu. Tư thế nữ trên khiến cô không chống đỡ nỗi, đương nhiên không tiện kể với Dư Tình những điều này. Cô hỏi ngược lại Dư Tình: “Tối qua hai cậu đi uống rượu chưa?”
Động tác gặm bắp của Dư Tình khựng lại, cô ấy nhìn Ôn Dạng: “Cậu ấy nhận ra ý của tớ rồi, sau đó nói là để cậu ấy suy nghĩ đã, hình như gần đây cậu ấy không muốn yêu đương.”
Ôn Dạng ngẩn người.
Thầm nghĩ Tứ Nhừ cũng nhạy bén thật, có lẽ là từ lần trước Dư Tình nói ra những lời chua chát kia khiến anh ấy đã nhận ra điều gì đó.
Ôn Dạng đưa tay ôm lấy vai Dư Tình: “Cậu nghĩ thế nào?”
Dư Tình vừa gặm bắp vừa nói: “Nói thật lòng thì tớ cảm thấy rất nhẹ nhõm, có lẽ là tớ chưa chuẩn bị sẵn sằng để thích một ai đó và ở bên họ, nhất là cậu ấy.”
Cô ấy đặt trái bắp xuống, dùng đầu ngón tay nhón từng hạt để ăn: “Thật ra tớ biết bên cạnh cậu ấy có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, tớ không có nhiều tự tin lắm, bình thường hay đấu khẩu với cậu ấy chẳng qua là vì muốn thu hút sự chú ý của cậu ấy thôi.”
“Nhưng nếu thật sự ở bên nhau thì tớ lại thấy hoang mang, thay vì như vậy, chi bằng cứ giữ nguyên hiện trạng như bây giờ.”
Ôn Dạng nhìn thấy trên gương mặt Dư Tình không còn nét ưu phiền, so với trước đây thì đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô cũng bớt lo lắng: “Kỳ thực hai người đều chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Dư Tình gật đầu.
“Đúng vậy, tớ cũng không có chút tự tin nào.”
Ôn Dạng nói: “Nhưng mà thật ra cậu rất tốt, đừng cảm thấy tự ti.”
Dư Tình nhìn Ôn Dạng, véo má cô: “Tớ biết rồi, tớ rất tự tin vào năng lực của bản thân, ngoại hình gì đó cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc, chỉ là chưa chuẩn bị tốt mà thôi.”
Ôn Dạng gật đầu: “Ừm, chính xác là vậy.”
Dư Tình: “Vậy nên không sao cả, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Ôn Dạng ôm cô ấy.
“Biết đâu lại có bất ngờ.”
Dư Tình cười ha ha.
Cô ấy chỉ vào máy tính, nói: “Cậu thấy chưa? Lần triển lãm truyện tranh này gian hàng của Bạo Đồ rất lớn, nhân vật Nữ Lang Vung Đao mà cậu thích có rất nhiều người cosplay đấy.”
Ôn Dạng thò đầu tới xem, nói: “Thật sao?”
–
Buổi tối.
Vị khách hàng khó tính đặt thiết kế căn hộ duplex kia liên lạc với Ôn Dạng đòi thay đổi yêu cầu. Ôn Dạng lần đầu tiên gặp phải vị khách hàng phiền phức như vậy, cho dù trước đây Lục Trạm cũng có nhiều yêu cầu thật, nhưng anh ta đều có lý do chính đáng. Còn vị khách hàng phiền phức này thì khó chiều hơn cả vị khách hàng theo phong cách Trung Hoa mới của Dư Tình lần trước. Ôn Dạng vừa gọi điện thoại vừa nhắn tin với anh ta, anh ta cứ đòi sửa đi sửa lại.
Cuối cùng Ôn Dạng gọi điện thoại cho anh ta nói: “Phần này không thể thực hiện được.”
“Không thể thực hiện được thì tôi tìm cô làm gì?”
Đối phương lập tức trút giận lên cô, Ôn Dạng có chút mệt mỏi, cô kiên nhẫn giao tiếp với anh ta, cuối cùng đổi lấy việc anh ta cúp ngang điện thoại. Ôn Dạng đặt điện thoại di động xuống bàn, bất lực ngửa mặt lên trời thở dài, người dựa vào lưng ghế không nhúc nhích.
Ting ting hai tiếng, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Phó Hành Chu: [Em đang ở studio à?]
Ôn Dạng cầm lên trả lời: [Vâng.]
Phó Hành Chu: [Anh đến đón em, mười phút nữa đến nơi.]
Ôn Dạng nói được.
Gửi tin nhắn xong, Ôn Dạng đứng dậy thu dọn máy tính, yêu cầu của vị khách hàng kia cô vẫn chưa sắp xếp xong, bèn lưu lại hết. Cộng thêm trong văn phòng không còn ai, cô dọn dẹp luôn khu vực tiếp khách, sắp xếp xong thì đóng cửa sổ các kiểu lại, xách máy tính và túi xách đi ra ngoài đợi thang máy.
Cửa thang máy mở ra.
Phó Hành Chu đứng bên trong, đuôi mày hơi nhướng lên.
Không hiểu sao Ôn Dạng lại rất muốn gặp anh, bèn bước nhanh vào, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại lên đây?”
Phó Hành Chu đưa tay nhận lấy máy tính của cô, nắm lấy tay cô, nói: “Em xem mấy giờ rồi.”
Ôn Dạng mò lấy điện thoại xem.
“Hả, mười giờ rưỡi rồi.”
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, “Em cũng biết à.”
Ôn Dạng muốn khóc không ra nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Có một vị khách hàng phiền phức quá, cứ bắt em sửa yêu cầu mãi, sửa đến tận bây giờ.”
Phó Hành Chu nhìn là biết ngay.
Buổi sáng cô còn mỉm cười rạng rỡ, bây giờ lại hơi bĩu môi.
Phó Hành Chu búng nhẹ vào chóp mũi cô, hỏi: “Anh ta bắt em sửa mấy bản rồi?”
Ôn Dạng theo bước chân anh ra khỏi thang máy: “Tám bản rồi.”
“Đã đặt cọc chưa?”
Ôn Dạng gật đầu: “Rồi.”
Phó Hành Chu mở cửa xe, Ôn Dạng khom lưng lên xe. Anh đặt máy tính của cô ở ghế sau, đi vòng qua ghế lái, vừa khởi động xe vừa nói: “Trả lại tiền đặt cọc cho anh ta đi, nói với anh ta chừng nào suy nghĩ kỹ rồi hẵng đến.”
Ôn Dạng quay đầu nhìn anh, ngẩn người: “Hả? Trả cọc cho anh ta?”
Phó Hành Chu liếc nhìn cô, khẽ xoa tóc cô rồi nói: “Thời gian là vàng bạc mà, công sức em lãng phí ở chỗ anh ta cũng đủ để em làm được rất nhiều việc rồi. Hôm nay anh ta chưa quyết định được thì ngày mai ngày mốt cũng chưa chắc quyết định được, cứ để anh ta tự quyết định đi, nếu hiện tại còn muốn sửa thì bảo anh ta mời người khác.”
Ôn Dạng suy nghĩ giây lát.
“Hình như cũng có thể.”
Khách hàng phiền phức thế này thỉnh thoảng cũng có thể lựa chọn loại bỏ.
Cô nói: “Ngày mai em sẽ nói với Dư Tình một tiếng.”
Hơn nữa hôm nay cô vốn dĩ nên đến Hoa Phủ xem tiến độ trang trí, kết quả cũng bị trì hoãn.
Hai người đến câu lạc bộ.
Tắm rửa xong đã rất muộn, Phó Hành Chu đưa cô đến phòng giải trí, định thư giãn một chút. Trong phòng giải trí ngoài cờ vua còn có một bàn bi-a, Ôn Dạng đứng bên cạnh bàn cờ vua, nhìn Phó Hành Chu, “Chúng ta chơi một ván nhé?”
Phó Hành Chu mỉm cười gật đầu: “Được.”
Mỗi người chiếm một bên, lần trước sau khi được Phó Hành Chu dạy, Ôn Dạng có lén học thêm, nhưng lần này đối đầu cô không chỉ cảm thấy mình không phải đối thủ của anh, mà còn rõ ràng cảm thấy anh đang nhường cô.
Ôn Dạng ngẩng đầu lên nói: “Anh đang nhường em sao?”
Phó Hành Chu cầm quân Hậu đen, nhướng mày hỏi: “Em dựa vào đâu mà bảo anh nhường em?”
Ôn Dạng đi đến bên cạnh anh, chỉ vào bàn cờ: “Anh xem chỗ này đi, rõ ràng anh có thể tấn công vào đây, nhưng anh không làm, anh nhường em, để Hậu của em thuận lợi xông vào, anh còn nói anh không nhường em?”
Phó Hành Chu ngạc nhiên trước sự tiến bộ của cô, anh mỉm cười nói: “Em nhìn nhầm rồi.”
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, “Em không nhìn nhầm, rõ ràng là anh đang nhường em.”
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau: “Em mới chơi món này, không nhường em sao em thắng được, mà không có cảm giác thành tựu thì làm sao muốn chơi tiếp?”
Ôn Dạng im lặng nhìn anh vài giây, bỗng nhiên nhón chân lên hôn anh.
Phó Hành Chu cúi đầu xuống, giây tiếp theo ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bàn bi-a cách đó không xa, anh dễ dàng bế cô lên đó. Dây áo của Ôn Dạng khẽ trượt xuống, cơ thể cô thoáng run rẩy, chẳng mấy chốc đã tan chảy trong vòng tay của anh. Phó Hành Chu phủ lên môi cô, lòng bàn tay áp vào eo cô. Anh nhìn vào đôi mắt phủ đầy sương mù của cô, cả người cô trắng muốt như tuyết, cất giọng khàn khàn: “Anh mừng vì em không dùng áo giáp để giam cầm bản thân mình.”
Trái tim Ôn Dạng đập rất nhanh, ánh mắt quấn quýt lấy anh, giọng cô cũng khàn đi. Cô biết anh đang nói đến điều gì, cô khẽ nói: “Đó là vì anh đã tạo ra một màn pháo hoa rực rỡ cho em.”
Phó Hành Chu mỉm cười, cúi đầu hôn cô.
Uốn lượn đi xuống.
Khi nông khi sâu.
Ôn Dạng níu lấy cánh tay anh, suýt chút nữa đã đứng không vững.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]