Âm thanh rên rỉ khe khẽ bật ra từ cổ họng Ôn Dạng, đôi mắt cô long lanh hơi nước, cánh tay như sắp gục xuống đến nơi. Phó Hành Chu nhìn cô ở khoảng cách cực gần, yết hầu khẽ chuyển động, lần nữa hôn lên đôi môi cô.
Anh nuốt trọn tất cả âm thanh của cô, sau đó lật người lại kéo cô về phía mình. Anh cũng không còn dịu dàng như trước nữa, quần áo và chăn quấn lấy nhau, làn da trắng nõn chìm trong chiếc chăn sáng màu.
Càng thêm rực rỡ.
Phó Hành Chu không nhịn được cúi người hôn lên môi cô lần nữa, Ôn Dạng nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, khiến anh thoáng chốc mất kiểm soát.
Đêm nay.
Bắt đầu không tính là muộn nhưng lúc kết thúc thì đã gần sáng.
Trong phòng ngủ chính có bồn tắm, một đợt sóng nước trào ra ngoài, Phó Hành Chu bế Ôn Dạng trở lại giường. Cô vòng tay qua cổ anh, mệt mỏi rã rời, cả người mềm nhũn.
Phó Hành Chu vuốt lại mái tóc của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Uống chút nước nhé?”
Ôn Dạng gật đầu, cô mở mắt ra, trong mắt vẫn còn đọng lại hơi nước, khẽ thì thầm: “Bên ngoài còn canh đấy, anh chưa uống.”
“Để anh xuống lấy, em cũng uống một ít nhé?”
Ôn Dạng nói được.
Cô ngẩng đầu lên nói: “Em còn muốn sấy tóc.”
“Để anh lấy cho.”
Phó Hành Chu xuống giường, vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra rồi cắm vào ổ điện. Ôn Dạng vươn tay muốn lấy, Phó Hành Chu không đưa, anh khẽ vuốt mái tóc của cô, ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng sấy khô cho cô.
Ôn Dạng mặc chiếc váy ngủ thoải mái mà dì giúp việc chuẩn bị, cúi đầu xuống để anh dễ sấy tóc hơn. Váy ngủ rộng rãi mềm mại, trên cổ là dấu vết mà vừa rồi Phó Hành Chu để lại.
Ôn Dạng có chút xấu hổ kéo cổ áo lại.
Lúc vuốt tóc cho cô Phó Hành Chu cũng nhìn thấy dấu vết đó. Da thịt của cô rất dễ lưu lại dấu vết, nhưng như vậy sẽ chỉ khiến anh thêm phần mê mẩn. Sấy xong tóc, Phó Hành Chu nâng cằm cô lên, hôn lên ấn đường của cô rồi nói: “Anh đi lấy đồ uống, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Ôn Dạng gật đầu đáp: “Canh lê tuyết đường phèn tối nay rất ngon.”
“Ừ, lát nữa chúng ta cùng nhau thử.”
Phó Hành Chu xuống giường, đi ra ngoài. Ôn Dạng nhìn anh đi ra ngoài, định trở lại giường nằm xuống. Phong cách trang trí theo gam màu lạnh ở đây mang đến một cảm giác thần bí và riêng tư, ngay cả khi phát sinh quan hệ cũng khiến người ta thêm phần rung động khác thường. Vừa suy nghĩ miên man trong đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Ôn Dạng xuống giường, xỏ dép lê đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi: “Canh lê tuyết đường phèn có thể hâm nóng lại rồi uống, uống lạnh không ngon đâu.”
Cô nói rồi rẽ vào phòng ăn. Phó Hành Chu vừa mới vào bếp, anh cất giọng trong trẻo: “Anh đang hâm nóng đây.”
Ôn Dạng kéo dép lê đến cửa bếp.
Nhìn thấy người đàn ông đang đặt đồ đựng canh vào lại nồi, thêm nước vào để hâm nóng. Dáng người anh cao ráo khiến cả căn bếp như nhỏ lại. Phó Hành Chu quay đầu nhìn cô, người phụ nữ xõa tóc đứng trước cửa phòng bếp trông vừa thùy mị lại xinh đẹp, ánh mắt anh đầy dịu dàng: “Sắp xong rồi.”
Ôn Dạng cong mi mỉm cười, hỏi: “Anh biết nấu ăn à?”
Phó Hành Chu bước lại gần cô, ôm cô vào lòng: “Lúc ở nước ngoài anh đã từng nấu ăn một thời gian.”
Ôn Dạng tựa vào lòng anh, ngẩng đầu lên: “Bảo sao em thấy động tác của anh thành thạo thế.”
Phó Hành Chu khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Mấy năm nay bận rộn nên ít có dịp xuống bếp.”
Ôn Dạng ồ một tiếng.
“Trước kia anh còn không muốn thiết kế nhà bếp ở Hoa Phủ cơ mà?”
“Sau đó tại sao anh lại đổi ý?” Ôn Dạng đột nhiên nhớ tới chuyện này, trong lòng có chút nghi ngờ.
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau: “Không phải em thích sao?”
“Phòng ngừa lỡ như.”
Ôn Dạng ngẩn người, thì ra anh đổi ý muốn có phòng bếp lại là vì cô. Ôn Dạng chớp mắt, lẩm bẩm: “Anh suy nghĩ xa thật đấy, nhỡ đâu em không đồng ý anh thì sao?”
Phó Hành Chu hôn lên môi cô: “Vậy thì tính tiếp.”
Ôn Dạng khẽ ậm ừ hai tiếng.
Chẳng mấy chốc, canh lê tuyết đường phèn đã nóng, Phó Hành Chu bưng ra ngoài, Ôn Dạng lúc này cũng thấy khát, cô dùng muôi múc cho mỗi người một bát. Bên bàn ăn là hình ảnh một người đứng một người ngồi, Ôn Dạng là người ngồi, cô khẽ nhấp một ngụm canh, nói: “A, ngon quá.”
Phó Hành Chu khẽ cười, hai ba ngụm đã uống hết bát nước.
Anh thu dọn rồi bước vào bếp.
Ôn Dạng đứng dậy đi vào phòng khách xem bản thảo của mình, hóa ra cô quên lưu lại, bấm nút lưu xong cô mới chợt thấy trong hộp thư có một email được gửi từ buổi chiều mà cô không để ý.
Người gửi là email chính thức của Nhất Ngôn.
Ôn Dạng di chuyển chuột, nhấp mở email.
Email này thông báo cho cô về việc thay đổi cổ phần của Nhất Ngôn.
Xuất hiện thêm một công ty đầu tư mạo hiểm tên là Khải Tín, nắm giữ 15% cổ phần, xếp sau Ôn Dạng. Cô nhớ lại bản hợp đồng đã xem trước đó, công ty đầu tư không phải là công ty kia mà là một công ty khác. Hiện tại công ty Khải Tín này đã đầu tư thành công, cổ phần trong tay Ôn Dạng không cần phải bán đi nữa. Xét cho cùng cũng là một chuyện tốt, trong lòng cô dâng lên chút hảo cảm với Khải Tín.
Phó Hành Chu lau tay rồi bước vào phòng khách, thấy cô đang chăm chú đọc email, anh tựa vào tay vịn ghế sofa chờ đợi.
Ôn Dạng quay đầu nhìn anh, nói: “Nhất Ngôn đã đổi sang một công ty đầu tư khác tên là Khải Tín, họ đã hoàn tất việc đầu tư rồi, 30% cổ phần của em không cần phải bán nữa.”
Phó Hành Chu liếc nhìn màn hình máy tính của cô, khóe môi khẽ cong lên, gật đầu: “Ừ, khá tốt.”
Anh đưa tay về phía cô: “Vậy đi ngủ thôi.”
Lúc này Ôn Dạng mới sực nhớ ra là đêm nay cô sẽ ngủ lại đây. Vành tai cô hơi nóng lên, tắt máy tính, để mặc anh dắt tay đi.
Ánh đèn bên ngoài đã tắt, hai người bước vào phòng ngủ chính. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Ôn Dạng bị anh kéo vào lòng, cô nép mình vào lồng ngực anh, hương thơm thoang thoảng của sữa tắm phảng phất, hơi thở nam tính của anh cũng bao trùm lấy cô.
Ánh đèn trong phòng ngủ chính tắt phụt.
Hương thơm của đàn hương lan tỏa khắp căn phòng.
Mùi sữa tắm trên người hai người lại giống hệt nhau. Lúc đi ngủ cơ thể của Ôn Dạng rất mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng phả vào xương quai xanh Phó Hành Chu. Ban đầu anh chỉ định hôn cô một cái, nhưng rồi cô lại vòng tay ôm lấy cổ anh.
Thế là nụ hôn ấy dần trở nên sâu hơn.
Thời gian dần trôi.
Trong căn phòng mờ ảo là hai bóng hình quấn quýt lấy nhau, cuối cùng Ôn Dạng run rẩy bám chặt lấy cổ anh, giọng nói như van nài. Phó Hành Chu vén gọn những sợi tóc ướt át của cô, dịu dàng hôn cô để dỗ dành.
Một lúc lâu sau, anh xuống giường lấy khăn nóng lau đi mồ hôi trên người cô.
–
Đêm khuya tĩnh mịch.
Studio Mộng Bách.
Trình Ngôn Vũ lái xe đến rồi dừng ở dưới lầu phòng làm việc, gọi điện thoại cho Lê Mạn. Mãi một lúc sau Lê Mạn mới bắt máy, giọng cô ta đã thấm hơi men, giẫm lên giày cao gót xách túi bước ra khỏi đại sảnh.
Trình Ngôn Vũ đứng bên cạnh xe đợi cô ta.
Lê Mạn nhìn anh từ xa, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, cô ta bước xuống bậc thang, Trình Ngôn Vũ ngước mắt, hỏi: “Em uống rượu à?”
Lê Mạn gật đầu, khoanh tay trước ngực, mấy giây sau cô ta lại đưa tay ôm lấy Trình Ngôn Vũ. Trình Ngôn Vũ khựng người, trên người Lê Mạn thoang thoảng mùi nước hoa nồng nặc, anh đưa tay ôm lấy eo cô ta.
“Làm sao thế?”
Lê Mạn ôm chặt lấy anh không buông, nói: “Không sao, chỉ là muốn ôm em trai thôi.”
Trình Ngôn Vũ ừ một tiếng. Hai người ôm nhau một lúc rồi mới lên xe.
Lê Mạn đưa tay nghịch ngợm mái tóc xoăn gợn sóng, đến cả mùi hương trên tóc cô ta cũng khá nồng đậm. Trình Ngôn Vũ khởi động xe, khi đi ngang qua một trạm xe buýt, anh bắt gặp một cô gái mặc váy màu mơ đang đứng đó. Cô gái nọ búi tóc gọn gàng, tay đang lướt điện thoại, khóe mắt cong cong, nhìn nghiêng có vài phần giống Ôn Dạng. Trình Ngôn Vũ vô thức dừng ánh mắt trên người cô gái đó vài giây.
Cho đến khi chiếc xe đã chạy đi xa.
Buổi chiều Vu Chiêm có gửi thông báo thay đổi cổ phần mới nhất của công ty cho các cổ đông, Ôn Dạng cũng nhận được, nhưng cô không phản hồi. Chắc có lẽ cô đã biết là Phó Hành Chu đầu tư giúp cô.
Hai người lên nhà.
Bầu không khí dần trở nên nóng bỏng.
Lê Mạn choàng áo tắm bước ra ngoài. Trên cánh tay cô ta có một hình xăm hoa hồng.
Nhìn cô ta cởi bỏ áo choàng tắm, không hiểu sao trong đầu Trình Ngôn Vũ lại hiện lên hình ảnh Ôn Dạng rúc vào lòng mình, anh đột nhiên đứng dậy, nói: “Để anh đi rót ly nước.”
Lê Mạn ngồi xuống giường, nói: “Nhanh lên.”
“Được.”
Mười phút sau, Trình Ngôn Vũ bưng ly nước vào phòng. Lê Mạn lập tức nhào tới quấn lấy anh.
Đêm xuống.
Ánh đèn từ mỗi ngôi nhà đều sáng tối khác nhau.
Về đêm có vô vàn cuộc sống khác biệt được sinh ra.
–
Ngày hôm sau.
Lúc Ôn Dạng tỉnh giấc thì Phó Hành Chu không có ở bên cạnh, nhưng chăn vẫn được đắp kín mít, chiếc váy trên người cô là do anh thay cho cô tối qua. Ôn Dạng nhớ lúc cuối cô đã cắn vào yết hầu của anh, cắn rất mạnh.
Vành tai cô hơi nóng lên, ngồi dậy vén mái tóc ra sau tai, bên tủ đầu giường có một chiếc kẹp tóc của cô, là Phó Hành Chu để ở đó.
Ôn Dạng cầm lấy kẹp gọn lại những lọn tóc.
Cô cầm điện thoại lên xem thử, đã bảy giờ rưỡi sáng.
Dư Tình có gửi tin nhắn cho cô lúc hơn ba giờ sáng.
Dư Tình: [Cục cưng, tối nay cậu không về đúng không? Tớ khóa cửa đây nhé.]
Dư Tình: [Cục cưng ơi, cậu sắp bỏ tớ mà đi rồi phải không?]
Ôn Dạng ho nhẹ một tiếng, trả lời cô ấy: [Tớ vừa mới dậy.]
Bên Dư Tình không trả lời, có lẽ vẫn còn đang ngủ. Ôn Dạng xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra ngoài cô mở cửa phòng ngủ chính đi tìm Phó Hành Chu, vừa quay đầu lại đã thấy anh đứng ở góc kia, đang trò chuyện với dì giúp việc.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dạng gặp dì giúp việc này, là một người dì trông rất phúc hậu, Ôn Dạng tiến lại định chào hỏi thì nghe bà ấy hỏi: “Cô Ôn thường thích ăn gì vào buổi sáng?”
Phó Hành Chu suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Dì nấu cháo yến mạch là được.”
Dì giúp việc ghi chú lại vào điện thoại.
Phó Hành Chu nói tiếp: “Pha thêm một cốc sữa nóng nữa.”
“Vâng, cậu Phó.”
“Còn lại dì cứ làm theo ý dì là được.”
“Vâng.”
Dì giúp việc ngước mắt lên định nói chuyện thì chạm phải ánh mắt của Ôn Dạng, bà ấy có hơi sững người, sau đó vội mỉm cười với cô. Ôn Dạng cũng cong mi, khẽ chớp mắt. Phó Hành Chu thuận theo ánh mắt dì giúp việc quay đầu lại, dịu giọng hỏi: “Em dậy rồi à?”
Ôn Dạng mỉm cười.
“Vâng.”
Cô đang mặc váy ngủ mỏng manh, bên trong cũng chẳng có gì che chắn, Phó Hành Chu đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nói: “Trong tủ có quần áo đấy, em thay đồ trước đi.”
Ôn Dạng áp sát vào người anh, nghe vậy thì gương mặt lập tức đỏ lên, lúc này cô mới sực nhớ ra, ấp úng nói: “Em quên mất, bình thường ở nhà em có thói quen…”
“Thói quen gì?”
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt ngậm ý cười.
Ôn Dạng vô cùng ngượng ngùng, cô đẩy anh ra: “Em đi thay đồ đây.”
Phó Hành Chu bật cười buông cô ra, Ôn Dạng xoay người chạy vào phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính có một phòng thay đồ rất lớn, nối liền với phòng tắm. Ôn Dạng mở tủ quần áo đầu tiên ra, bên trong đã treo sẵn một dãy quần áo mùa xuân, không biết anh đã sắp xếp lúc nào. Cũng giống như chiếc váy ngủ thoải mái tối qua vậy, đều được anh chuẩn bị kỹ càng từ lúc nào không hay. Ôn Dạng lấy ra một chiếc váy màu nhạt, đúng kiểu cô thích.
Mác quần áo vẫn còn nguyên.
Về phần đồ lót thì anh không chuẩn bị quá phức tạp, chỉ một hai kiểu, nhưng size A size B đều có đủ. Ôn Dạng lấy ra, khuôn mặt lại đỏ ửng, chắc là anh không rõ size của cô nên chuẩn bị cả hai loại.
Cô lấy size B.
Thay váy xong, Ôn Dạng rời khỏi phòng thay đồ, Phó Hành Chu đang ngồi trên giường đợi cô.
Anh ngước mắt hỏi: “Vừa không em?”
Tim Ôn Dạng đập thình thịch, cô gật đầu: “Vừa, anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
Phó Hành Chu đứng dậy nắm lấy tay cô, nói: “Một tuần trước, phòng trường hợp em ở lại.”
Ôn Dạng khoác tay anh, Phó Hành Chu mở cửa, hai người đi ra ngoài. Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, nói: “Nếu dì giúp việc không có ở đây thì em cứ mặc đồ thoải mái.”
Tai Ôn Dạng lại đỏ lên, cô nói: “Anh đừng nói nữa mà.”
Phó Hành Chu khẽ cười.
Đến phòng khách.
Dì giúp việc bưng bữa sáng ra, nhìn thấy cô thì tươi cười chào hỏi: “Cô Ôn, chào buổi sáng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]