Cũng tức là ám chỉ cô ta lắm chuyện, thích lo chuyện bao đồng, tốt nhất nên tránh xa Ôn Dạng của anh ra?
Lê Mạn cảm thấy khó thở, cô ta đi được đến hôm nay chính là nhờ vào sự chủ động tấn công, phải khắc ghi dã tâm trong lòng thì mới có thể từng bước có được thứ mình muốn.
Ba năm trước sở dĩ cô ta kết hôn được với anh cũng chính vì dựa vào dã tâm và chủ động tiến cử mình, thế mà bây giờ những điều này lại trở thành nhược điểm bị anh lấy ra cảnh cáo. Từ trước tới nay anh đã nhìn rõ được bộ mặt thật của cô ta, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày anh vì một người phụ nữ khác mà từ bỏ hào quang của mình để bảo vệ sự trong sáng thuần khiết của người đó, giúp người đó ngăn chặn hết thảy những chuyện bất lợi.
Lời cảnh cáo của Tưởng Dược không đáng sợ. Đáng sợ chính là ý tứ mà Phó Hành Chu muốn biểu đạt. Từ trước đến nay anh hiểu rất rõ con người của cô ta, chỉ là không thưởng thức mà thôi.
Mà không thưởng thức thì làm sao có tình yêu được?
Bóc trần được lớp vỏ này, cả người Lê Mạn thoáng run rẩy, chuyện này còn khiến cô ta bị đả kích hơn cả việc Phó Hành Chu vì Ôn Dạng mà đầu tư vào Nhất Ngôn.
Thấy Lê Mạn đã hiểu ý, Tưởng Dược bèn cười gật đầu nói: “Vậy sếp Lê bận việc đi nhé, tôi đi trước đây.”
Lê Mạn từ từ hoàn hồn lại, siết chặt ly nước trong tay, đột nhiên mở miệng: “Cút.”
Tưởng Dược cũng không so đo với cô ta, coi như không nghe thấy, mở cửa bước ra ngoài. Trước khi cửa đóng lại, anh ấy vẫn có thể nghe thấy Lê Mạn lại nói thêm một câu: “Cút cút cút.”
Mấy người bên ngoài văn phòng nhìn nhau, rõ ràng cũng có nghe thấy, nhưng lại không dám tin sếp Lê sẽ có lúc mất khống chế như vậy.
–
Suốt cả đêm Dư Tình đều không ngủ yên giấc, cứ trằn trọc trở mình, không biết là cô ấy đã uống bao nhiêu mà khó chịu đến vậy. Ôn Dạng tỉnh dậy vài lần, cầm khăn ấm lau mồ hôi trên mặt và cổ cô ấy, lau đến gò má thì chợt thấy quầng thâm mắt nhàn nhạt. Cô có chút đau lòng, sự thay đổi này là bắt đầu từ khi nào nhỉ, có lẽ là từ ngày Từ Nhứ vào nhà mới.
Ôn Dạng biết rõ tính của Dư Tình, ở một mức độ nào đó cô ấy rất cố chấp, không đâm đầu vào tường thì không chịu quay đầu lại. Có lẽ cô ấy vẫn chưa nghĩ thông suốt nên mới liên tục cảm thấy đau khổ, từ đó ảnh hưởng đến công việc.
Cô cầm khăn mặt đi vào phòng tắm, lần nữa nằm xuống.
Dư Tình co người lại, mấy giây sau lại nhích đến gần cô. Ôn Dạng bèn đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô ấy, dỗ dành cô ấy ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ôn Dạng còn đang trong giấc mộng, Dư Tình ở bên cạnh đã rên rỉ: “Má ơi, đau đầu quá, Dạng Dạng, đầu tớ sắp nổ tung rồi.”
Ôn Dạng bị cô ấy đánh thức, mơ màng mở mắt ra. Dư Tình ôm đầu rúc vào người cô, Ôn Dạng lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy nắm lấy tay cô ấy: “Đau lắm à?”
Dư Tình mở mắt nhìn cô ấy, gật đầu: “Siêu đau.”
Ôn Dạng cũng bất đắc dĩ: “Cậu đợi một lát, tớ đi nấu cháo, cậu ăn chút cháo rồi hãy uống thuốc giảm đau.”
“Yêu Dạng Dạng nhất.”
Ôn Dạng xoa nhẹ người cô ấy rồi xuống giường, mang theo đầu tóc rối bời đi nấu cháo yến mạch, còn đun thêm nước ấm. Dư Tình nhịn đau đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó vì quá đau mà quay lại giường, ôm laptop của mình cuộn tròn trên giường.
Ôn Dạng nấu cháo xong thì bưng vào, ngồi xếp bằng trên giường đưa cho Dư Tình: “Cậu tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, đừng để bụng rỗng mà uống thuốc.”
Dư Tình nhận lấy chén cháo Ôn Dạng đưa tới, nói: “Thơm quá, Dạng Dạng, vẫn là cậu tốt nhất.”
“Ăn nhanh đi.”
“Được rồi.”
Dư Tình cúi đầu ăn cháo.
Ôn Dạng kéo ngăn kéo ra lấy một viên thuốc giảm đau để sang một bên. Cô liếc thấy máy tính trên đùi Dư Tình đang sáng đèn, nhưng album ảnh đã tắt. Do dự giây lát, cô nhìn Dư Tình rồi nói: “Tối qua tớ lấy laptop ra ngoài giúp cậu thì thấy trong đó có ảnh, đều là ảnh chụp Từ Nhứ.”
Động tác ăn cháo của Dư Tình khựng lại.
Ôn Dạng nhìn cô ấy, nói tiếp: “Rõ ràng đang vẽ bản thảo, sao cậu còn xem ảnh của Từ Nhứ làm gì?”
Dư Tình ậm ờ đáp: “Tiện thể lật xem thôi.”
Ôn Dạng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ảnh của bao nhiêu người như thế, sao cậu chỉ xem ảnh của cậu ấy?”
Dư Tình im bặt.
Ôn Dạng vuốt lại mái tóc ngang vai của cô bạn, dịu dàng nói: “Cậu đang lo lắng điều gì vậy? Thực ra thừa nhận thích cậu ấy cũng đâu có sao? Cậu có thể thử thăm dò, nếu người ta không có ý gì thì chúng ta chôn chặt tình cảm này trong lòng, nhưng nhỡ đâu cậu ấy cũng có chút hứng thú thì hai người từ từ phát triển xem sao?”
Dư Tình chớp mắt nhìn Ôn Dạng, định nói gì đó.
Ôn Dạng vội vàng nói: “Tớ biết là cậu nhất định lại không chịu thừa nhận, lần trước hỏi cậu cũng vậy, nhưng cậu nhìn lại mình đi, vẽ bản thảo thì chẳng ra đâu vào đâu, cũng không có chút cảm hứng nào, phải đến quán bar mượn rượu giải sầu, tối qua lại trở mình hết lần này đến lần khác, sáng ra thì kêu đau đầu, cậu như vậy ảnh hưởng đến công việc lắm biết không hả?”
“Hồi trước ở bên Lưu Ngu cũng vậy, rõ ràng là cậu đã nhận ra không còn hi vọng gì nữa, nhưng vẫn cố chấp níu kéo. Cậu không muốn thừa nhận là Lưu Ngưu đã hoàn toàn ruồng bỏ cậu, cậu cứ vùng vẫy một cách vô ích, cuối cùng nhận được kết quả gì?”
“Kết quả nhận lại là ngã bệnh phải nhập viện, bác sĩ chẩn đoán cậu bị hẹp động mạch vành bẩm sinh, dặn cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, không được làm việc quá sức. Bây giờ cậu lại vì một Từ Nhứ mà khiến bản thân nhập viện một lần nữa đúng không?”
Dư Tình mím chặt môi, hốc mắt bất giác ửng đỏ.
Mấy giây sau, cô ấy nghẹn ngào: “Nhưng…nhưng mà…tớ cảm thấy…cậu ấy hình như không thích tớ…”
“Cũng chưa chắc. Cậu chưa thử thì làm sao biết được chứ?” Nói đến đây Ôn Dạng cũng rơm rớm nước mắt, cô nắm lấy tay Dư Tình, “Cậu cứ thử đi, nếu cậu ấy không thích cậu thì thôi ta từ bỏ. Nhưng nhỡ đâu cậu ấy cũng có ý với cậu thì lại tốt biết mấy.”
Dư Tình cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.
Dù biết lệ đã chực trào, cô ấy vẫn cố gắng mím chặt môi, nếu không nước mắt sẽ chảy dài, khẽ nói: “Vậy… vậy tớ thử xem sao…”
Ôn Dạng gật đầu: “Đúng rồi, cứ mạnh dạn thử đi, biết đáp án rồi chúng ta sẽ có cách giải quyết.”
Dư Tình khẽ “ừm” một tiếng.
Tảng đá đè nặng trong lòng cô ấy như được dời đi.
Thử thì thử.
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cột tóc lên, nói: “Tớ đi rửa mặt đây.”
“Ừm đi đi cục cưng.”
Dư Tình khép laptop lại, húp nhanh bát cháo, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc.
Ôn Dạng rửa mặt xong đi ra cũng ăn ít cháo, sau đó cùng Dư Tình đến phòng làm việc. Hiện tại Ôn Dạng đã bắt đầu vẽ bản thảo cho căn hộ studio, cô liếc nhìn Dư Tình, Dư Tình đang cuộn mình trên ghế sofa bên kia vẽ bản thảo.
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng thả lỏng dựa vào lưng ghế, dựa theo yêu cầu của chủ nhà ngày hôm qua để sửa cầu thang.
Buổi trưa.
Ôn Dạng ngủ trưa dậy thì gửi tin nhắn thoại cho Phó Hành Chu.
Bên anh có một cuộc họp cổ đông. Mọi người đang tranh cãi kịch liệt, thêm vào đó bà cụ cũng đến công ty, Phó Hành Chu nhất thời không thể phân thân, điện thoại để yên trên bàn làm việc. Tưởng Dược nhìn thấy tin nhắn của Ôn Dạng bèn cầm điện thoại đẩy cửa đi vào đưa cho anh xem.
Phó Hành Chu nhận lấy rồi chuyển thành văn bản, trả lời Ôn Dạng: [Em vừa ngủ dậy à?]
Ôn Dạng trả lời: [Vâng, em chuẩn bị vẽ bản thảo đây, còn anh? Lại phải họp sao?]
Phó Hành Chu: [Anh họp xong rồi, đang bàn việc.]
Ôn Dạng: [Vậy em không làm phiền anh nữa.]
Phó Hành Chu: [Không sao, chỉ là trả lời tin nhắn của em hơi chậm thôi.]
Ôn Dạng: [Không sao không sao (lè lưỡi)]
Phó Hành Chu khẽ cười, đặt điện thoại xuống.
Bà cụ ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu cháu trai, không biết cháu trai đang nhắn tin với ai mà còn cười, trong khi bầu không khí đang rất nghiêm túc.
Tưởng Dược cầm điện thoại của Phó Hành Chu để lại bàn làm việc, chắc một lúc nữa anh cũng không có thời gian để xem điện thoại.
Tưởng Dược suy nghĩ giây lát, lại lấy điện thoại ra chụp lại tình hình của Phó Hành Chu lúc này, dùng tài khoản của anh ấy gửi cho Ôn Dạng xem.
Ôn Dạng đang đeo kính vẽ bản thảo thì điện thoại vang lên, không ngờ là thư ký Tưởng gửi đến. Cô mở ra xem, là một bức ảnh, bên cạnh Phó Hành Chu vây quanh một nhóm người, không biết bọn họ đang nói gì mà thoạt nhìn khá căng thẳng, còn anh thì mặc một bộ vest đứng đó, vẻ mặt nhàn nhạt lắng nghe.
Tưởng Dược: [Haha, cô Ôn, tôi gửi cho cô là muốn nói cho cô biết rằng hôm nay tổng giám đốc Phó rất bận, trả lời tin nhắn không kịp thì cô đừng giận nhé.]
Ôn Dạng: [Không đâu không đâu.]
Tưởng Dược: [Vậy thì tốt, tối nay tổng giám đốc Phó còn phải bàn việc với người ta, cũng là nhóm chú bác này, chưa bàn xong chắc là không đi được.]
Ôn Dạng: [Vất vả quá.]
Tưởng Dược: [Không vất vả sao được.]
Tưởng Dược: [Nhưng mà tổng giám đốc Phó quen rồi, năm nào họp cổ đông cũng vậy cả.]
Ôn Dạng: [Thì ra là họp cổ đông, anh ấy cũng không nói với tôi.]
Tưởng Dược: [Haha.]
Anh ấy có thể tưởng tượng được giọng điệu nói chuyện của Ôn Dạng, cảm thấy khá thú vị.
Ôn Dạng không trả lời Tưởng Dược nữa, cô chỉnh lại kính xem bản thảo tiếp, chống cằm suy nghĩ một hồi, nhìn dáng vẻ của anh trong bức ảnh vừa nãy làm cô chợt nhớ tới một từ: ‘thiệt chiến quần nho’ (tranh luận với nhiều người và chiến thắng).
Ôn Dạng mỉm cười.
–
Khoảng bảy giờ rưỡi tối.
Ôn Dạng duỗi lưng, thò đầu nhìn Dư Tình, Dư Tình đang nhắn tin, bản thảo trước mặt cô ấy đã vẽ được một phần ba, cô ấy cầm điện thoại cho Ôn Dạng xem qua.
Ôn Dạng nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi cho Từ Nhứ, hẹn Từ Nhứ ra ngoài uống rượu.
Ôn Dạng chớp mắt: “Uống rượu?”
Dư Tình gật đầu: “Ngoài uống rượu ra thì đâu còn chuyện gì gọi cậu ấy ra ngoài được nữa?”
Ôn Dạng nghe vậy bèn nói: “Cũng phải. Khá hợp lý đấy.”
Dư Tình cười cười.
Ôn Dạng nói: “Vậy tớ đi trước đây.”
“Đi đi.”
–
Ôn Dạng đứng dậy, mỉm cười thu dọn máy tính rồi xách túi ra khỏi phòng làm việc. Cô bắt xe đến câu lạc bộ, nhưng không lập tức lên lầu mà đi đến siêu thị gần đó mua một ít trái cây, sau đó mới lên lầu.
Dì giúp việc cũng chuẩn bị sẵn đĩa trái cây, đều là một ít trái cây theo mùa. Ôn Dạng mua lê, tìm thấy nồi hầm trong bếp rồi bắt tay vào hầm món lê tuyết đường phèn.
Khoảng chín giờ tối.
Phó Hành Chu bước vào cửa, trong nhà yên tĩnh, ánh mắt anh đảo quanh một vòng, Ôn Dạng đang dựa vào ghế sofa nhỏ ngủ thiếp đi, trước mặt cô đặt laptop. Phó Hành Chu đang định đi về phía phòng khách thì nhìn thấy trên bàn có đặt một nồi hầm, bên dưới là một tờ giấy.
Anh bước tới cầm tờ giấy lên nhìn thử.
[Không biết khi nào anh mới về, thư ký Tưởng nói tối nay anh phải bàn công việc đến khuya. Cả ngày nay nói chuyện chắc khô cổ họng rồi đúng không, uống chút nước lê cho dễ chịu đi.] ——Dạng
Nét chữ thanh tú.
Phó Hành Chu nhìn vài giây, trong mắt nhuốm sự dịu dàng.
Quả thật là nói chuyện đến phát mệt, có quá nhiều việc phải xử lý.
Anh đặt tờ giấy lại bàn, đi về phía phòng khách. Ôn Dạng ngủ gục trên tay vịn sô pha, cô mặc bộ đồ hôm đó tham gia tiệc tân gia, phía sau đầu buộc một chiếc nơ bướm vừa phải, trông vô cùng xinh đẹp. Phó Hành Chu cúi người, kéo nhẹ cánh tay cô rồi bế ngang người cô lên, đi về phía phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính rộng rãi, giường lớn được đặt ngay chính giữa, rèm cửa phủ xuống đất, kéo dài đến tận cửa sổ kính.
Phó Hành Chu đặt Ôn Dạng lên giường, Ôn Dạng vừa chạm vào giường thì lập tức tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, trong mắt long lanh ánh nước, nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì nhẹ nhàng nói: “Anh về rồi à?”
Phó Hành Chu cúi người nhìn cô, đáp: “Ừm, anh về rồi.”
Giọng điệu của anh cũng rất dịu dàng.
“Anh uống canh lê tuyết đường phèn chưa?”
“Chưa.”
Ôn Dạng ồ một tiếng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tầm mắt của cô và người đàn ông giao nhau, cô không biết tình trạng của mình lúc này như thế nào, chiếc áo sơ mi trên người cũng rất mềm mại, hòa vào làm một với chăn. Phó Hành Chu nhìn cô vài giây, đưa tay khẽ mân mê sườn cổ cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Ôn Dạng vô thức ôm lấy cổ anh, Phó Hành Chu tách môi cô ra rồi mút lấy. Nụ hôn này khiến đôi mắt Ôn Dạng ngấn lệ, sau đó cô lại bị anh bế lên. Cô dựa vào lồng ngực anh, bàn tay người đàn ông đặt trên eo cô không chút ngăn cách, khiến Ôn Dạng khẽ run rẩy, đôi chân dài của anh cũng đồng thời áp sát vào chiếc váy màu hồng mềm mại trên người cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]