Nụ hôn sâu đến mức chẳng hay biết đã trôi qua bao lâu, khiến Ôn Dạng khẽ run rẩy. Phó Hành Chu rời khỏi môi cô một chút, nhìn người phụ nữ dưới thân, đôi mắt Ôn Dạng mang theo màn sương mờ nhìn thẳng vào anh. Phó Hành Chu lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô một lần nữa.
Hôm nay Ôn Dạng mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng mơ mềm mại, nút thắt ở cổ áo đã bung ra, thoạt nhìn có chút lộn xộn nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp. Bàn tay Phó Hành Chu đặt trên eo cô khẽ siết chặt, một lúc lâu sau mới chịu buông cô ra, chuyển qua vuốt ve cánh môi cô, cất giọng khàn khàn: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Ôn Dạng vòng tay qua cổ anh, gật đầu.
Tâm trạng ngột ngạt vì thế mà tan đi không ít, Phó Hành Chu mân mê mái tóc cô. Kẹp tóc phía sau đầu có vẻ hơi khó chịu, anh bèn tháo nó xuống cho cô, mái tóc dài cũng theo đó xõa ra. Kể từ khi đi làm Ôn Dạng hiếm khi xõa tóc, phần lớn thời gian cô đều búi gọn lên, cho dù trông không được năng động cho lắm nhưng cũng gọn gàng hơn.
“Em muốn ngồi dậy.”
Ôn Dạng cảm thấy tư thế này không thích hợp để nói chuyện khác, gương mặt của anh quá gần cô, cúc áo cũng đã bung ra một cúc, hơi thở nam tính bao phủ lấy cô. Phó Hành Chu nghe xong thì khẽ cười kéo cô ngồi dậy.
Cũng may là Ôn Dạng mặc váy suông khá thoải mái. Cô ngồi xếp bằng, mái tóc xoăn nhẹ buông hờ trên vai.
Phó Hành Chu nhìn cô: “Em nói đi.”
Ôn Dạng nhìn người đàn ông đang gác một chân dài lên ghế sofa, dáng ngồi của anh vừa tùy ý lại toát ra phần áp bức. Bây giờ cô mà kể lại chuyện Lê Mạn đến tìm cô thì có vẻ như đang mách lẻo. Kỳ thực vì đây là lần đầu tiên cô chạm mặt trực tiếp với Lê Mạn sau khi bị bọn họ phản bội, nó đã kéo cô về lại cảm giác đau đớn khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Lê Mạn lúc trước, cho nên cô mới hơi bị ảnh hưởng.
Cô kéo chiếc gối ôm ở bên cạnh rồi ôm vào lòng.
Thực ra ban đầu ở đây không có gối ôm, Phó Hành Chu không thích những thứ này. Là từ sau khi Ôn Dạng đến đây, anh mới thấy nên bố trí nơi này mềm mại một chút, bèn sai dì giúp việc mua về.
Lúc này trong lòng Ôn Dạng đang ôm một chiếc gối ôm hình vuông màu sáng, cô lên tiếng: “Hình như Lê Mạn đã biết chuyện của chúng ta rồi.”
Phó Hành Chu nhìn cô, hỏi: “Em gặp cô ta à?”
Ôn Dạng gật đầu.
Phó Hành Chu dĩ nhiên biết Lê Mạn đã biết chuyện của họ. Lúc Tưởng Dược đến Nhất Ngôn bàn chuyện, Lê Mạn cũng có ở đó.
Phó Hành Chu khẽ hỏi: “Cô ta nói gì khiến em bận lòng sao?”
Ôn Dạng lắc đầu, đáp: “Những lời cô ta nói không thể khiến em bận lòng. Em chỉ là bị ảnh hưởng vì đây lần đầu tiên trực tiếp gặp lại cô ta. Kỳ thực trước khi gặp anh lần đầu em đã gặp cô ta rồi, đó cũng là thời điểm em đau khổ nhất. Ở trong quán cà phê, cô ta kiêu ngạo ta đây, còn em thì ngồi đó rơi nước mắt. Vậy nên khi gặp lại cô ta, em lại bị kéo về trạng thái ngày ấy, vì vậy mới bị ảnh hưởng.”
“Thực ra em rất tức giận, rất muốn mắng cô ta một trận, rất muốn cãi nhau một trận, nhưng cuối cùng em lại chẳng nói được lời nào cả.”
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng trước mắt, rõ ràng là anh có thể nhìn thấy sự lương thiện, sự bất đắc dĩ và cả sự bất lực của cô. Cũng giống như lần đầu anh gặp cô, cô yếu đuối đến mức như muốn gục ngã đến nơi. Lần thứ hai gặp lại, cô vẫn là dáng vẻ tan nát cõi lòng. Cho nên anh mới ngồi xuống với cô ở cái quán thịt nướng mà anh chẳng bao giờ ghé đến để uống với cô vài ly. Thậm chí còn để Tưởng Dược ở lại đó, chờ cô an toàn trở về nhà.
Khi đó, lòng trắc ẩn và xót xa đã nảy sinh trong lòng anh.
Phó Hành Chu đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình. Ôn Dạng ôm gối ôm ngã vào lòng anh. Phó Hành Chu ôm lấy eo cô, cúi đầu nói: “Sau này nếu gặp lại cô ta, em muốn nói gì cứ việc nói.”
Nhưng anh biết Lê Mạn chắc chắn sẽ không vô cớ mà gặp mặt Ôn Dạng.
Sau khi nói ra hết mọi chuyện, Ôn Dạng cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô lẩm bẩm: “Cô ta tưởng em vì muốn trả thù cô ta nên mới đồng ý ở bên cạnh anh.”
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Còn anh, anh thấy thế nào?”
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô: “Trước đây có lần nào em không đối xử khách sáo với anh đâu chứ? Cứ mở miệng ra là tổng giám đốc Phó, liên tục cảm ơn và xin lỗi, đã làm phiền anh rồi. Những người phụ nữ có ý định tiếp cận anh sẽ chẳng ai thể hiện như thế này đâu.”
Ôn Dạng chớp mắt, hỏi: “Những người phụ nữ có ý định tiếp cận anh, thường thì họ sẽ làm gì?”
Nghe xong, Phó Hành Chu nhướng mày: “Em sẽ chẳng muốn biết đâu.”
Ôn Dạng: “Vậy thôi.”
“Thế còn anh?”
Là muốn trả thù sao?
Phó Hành Chu cọ cọ vào chóp mũi cô, thì thầm: “Anh không có tình cảm gì với cô ta cả.”
Nên càng không thể nói là trả thù được.
Nghe vậy, Ôn Dạng bèn nói: “Cũng đúng nhỉ.”
Ban đầu cô bằng lòng thử với anh là vì muốn có một tương lai mới mẻ, vì anh có thể cho cô cảm giác an tâm mà không phải bất kỳ người đàn ông nào khác.
Ôn Dạng thả lỏng người dựa vào lòng anh, có chút lười biếng.
Nhìn tâm trạng cô đã tốt hơn, Phó Hành Chu cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, mở khung chat của Tưởng Dược ra rồi gửi cho anh ấy một tin nhắn, sau đó đặt điện thoại xuống, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
Ôn Dạng ngẩng đầu đáp trả nụ hôn của anh, sau đó biến thành nụ hôn lưỡi quấn quýt không rời. Phó Hành Chu nâng cằm cô lên, hôn rất sâu, hình bóng hai người phản chiếu trên ô cửa sổ sát đất, trái tim Ôn Dạng đập nhanh vô cùng.
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Dạng bỗng đổ chuông, Phó Hành Chu bèn buông cô ra. Ôn Dạng ngồi dậy, mái tóc dài rối bời, cầm lấy điện thoại xem thử thì thấy là số của Dư Tình, cô vuốt lại tóc rồi nghe máy: “Dư Tình, có chuyện gì vậy?”
“Chào cô, cô là bạn của chủ máy này phải không?”
Nghe thấy giọng đàn ông, Ôn Dạng lập tức hỏi: “Vâng, bạn tôi đâu rồi?”
“À, tôi là chủ quán bar, bạn cô uống say ở quán tôi, mà cô ấy lại đi một mình, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện ở đây nên mới gọi điện thoại cho cô, cô đến đón cô ấy được không?”
Ôn Dạng ngồi thẳng dậy: “Tôi đến được, phiền anh gửi địa chỉ quán bar cho tôi nhé.”
“Giai Điệu Xanh, số 32 Nam Khang.”
Giai Điệu Xanh, hình như ở ngay khu chung cư Nhã Các, vậy là rất gần. Ôn Dạng nói: “Cảm ơn anh, làm phiền anh giúp tôi trông chừng cô ấy một lát.”
“Yên tâm đi, chúng tôi là quán bar đàng hoàng.”
Ôn Dạng nói được.
Cô cúp điện thoại, nhìn về phía Phó Hành Chu: “Em phải đi đón Dư Tình đây, cô ấy say rồi.”
Phó Hành Chu: “Anh đưa em đi.”
Ôn Dạng đồng ý.
Cô cột tóc lên, Phó Hành Chu nắm tay cô, cầm lấy chìa khóa xe, hai người xuống lầu, cổ áo anh hơi hở nên đưa tay cài lại.
Chiếc xe màu đen khởi động, chạy về phía Giai Điệu Xanh. Ôn Dạng ngồi trên ghế phụ chỉnh lại quần áo, bờ môi vẫn còn nóng, đầu lưỡi cũng tê dại.
Xe dừng trước cửa quán bar Giai Điệu Xanh, quán bar nằm khuất sau cổng sau của khu chung cư Nhã Các, có thể đậu xe ở cửa.
Ôn Dạng xuống xe.
Phó Hành Chu đi cùng cô vào trong, vừa liếc mắt đã thấy Dư Tình đang ngồi trên ghế sofa, vẫn đang uống rượu. Cô ấy thấy Ôn Dạng tới thì lập tức vẫy tay, Ôn Dạng nắm lấy tay cô ấy. Dư Tình đã say rồi, cô ấy cười hì hì nói với Ôn Dạng: “Cậu đến rồi à, bé Dạng.”
Ôn Dạng đưa tay vén tóc gúp cô ấy: “Tớ đến rồi đây, cậu còn muốn uống nữa không? Muốn uống thì tớ uống cùng cậu, không uống nữa thì mình về nhà nhé?”
Dư Tình ngẩng đầu nhìn Ôn Dạng, lại cười hì hì nói: “Về nhà thì tớ lại không vẽ được bản thảo.”
Ôn Dạng dịu dàng nói: “Là do cậu suy nghĩ nhiều quá nên mới không vẽ ra đấy. Tối nay uống rượu giải tỏa rồi, biết đâu ngày mai sẽ vẽ được thì sao?”
Dư Tình chớp chớp mắt: “Thật à?”
Ôn Dạng gật đầu: “Thật mà.”
“Mình về nhà nhé?” Ôn Dạng nhẹ giọng hỏi.
Dư Tình nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, “Về nhà là vẽ được liền luôn sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì được.”
Phó Hành Chu ở bên cạnh nhìn bọn họ, nghe thấy Ôn Dạng dỗ dành cô ấy dậy, anh bèn gọi quản lý quán bar đến thanh toán, cất giọng trong trẻo: “Gọi một người đến giúp đỡ một tay, tốt nhất là nữ.”
Nhìn người đàn ông cao lớn và chiếc xe đang đậu ở cửa, quản lý quán bar cũng biết người trước mặt này không tầm thường, anh ta vội vàng nói: “Vâng.”
Anh ta quay người đi gọi người tới giúp.
Chẳng mấy chốc, một nữ phục vụ quán bar đi tới, giúp Ôn Dạng đỡ Dư Tình dậy. Dư Tình dựa vào người Ôn Dạng, Ôn Dạng vẫn còn đang dỗ dành cô ấy, Dư Tình lẩm bẩm: “Bé Dạng, bé Dạng.”
Ôn Dạng ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng điệu dịu dàng.
Phó Hành Chu đứng bên cạnh nghe thấy, rũ mắt liếc nhìn cô.
Ôn Dạng giống như đang dỗ dành trẻ con, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Phó Hành Chu, tai cô hơi nóng lên: “Anh nhìn gì thế?”
Phó Hành Chu khẽ nhếch môi: “Ừm, bé Dạng.”
Mặt Ôn Dạng càng đỏ mặt hơn: “Bình thường cô ấy không gọi như vậy đâu, chỉ là đôi khi thôi.”
Phó Hành Chu mỉm cười, mở cửa xe để Ôn Dạng và nữ phục vụ kia đưa Dư Tình lên ghế sau. Ôn Dạng đang cúi người cũng theo đó ngồi vào, chăm sóc cho Dư Tình. Phó Hành Chu đóng cửa xe, nữ phục vụ kia ngẩng đầu nhìn anh, như vô tình mà lại có chút cố ý.
Phó Hành Chu không để ý tới ánh mắt đó, anh đi vòng qua đầu xe, mở cửa xe rồi cúi người ngồi vào, khởi động xe.
Chiếc xe hơi màu đen rời đi.
Đến khu chung cư Nhã Các.
Đưa Dư Tình vào phòng ngủ chính xong, sau lưng Ôn Dạng đã lấm tấm mồ hôi. Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, rời khỏi phòng ngủ chính, đi ra cửa thì thấy Phó Hành Chu chuẩn bị rời đi, anh đang đứng đợi thang máy.
Thang máy mãi chưa thấy đến. Phó Hành Chu lại nhìn cô vài giây, vươn tay ra: “Lại đây.”
Ôn Dạng rời khỏi khung cửa, đi về phía anh, sau đó kiễng chân ôm lấy cổ anh. Phó Hành Chu mỉm cười ôm lấy eo cô, tay còn lại khẽ đỡ lấy gáy cô, nói: “Ngủ sớm một chút, không được miệng nói một đằng làm một nẻo.”
Ôn Dạng cảm thấy mặt nóng ran.
Sao anh lại biết cô toàn lừa anh nhỉ?
Ôn Dạng hạ giọng: “Anh cũng vậy, ngủ sớm một chút. Anh cũng không được miệng nói một đằng làm một nẻo đấy.”
Phó Hành Chu: “Anh sinh hoạt rất điều độ, em có thể kiểm tra.”
Ôn Dạng ho khan một tiếng.
Phó Hành Chu khẽ cười.
Thang máy vừa hay đến, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi buông cô ra.
Ôn Dạng đỏ bừng cả mặt, đứng ở ngoài thang máy nhìn anh bước vào thang máy, cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Đứng ở hành lang một lúc, Ôn Dạng mới quay người vào nhà đóng cửa lại, đi vào phòng ngủ chính xem Dư Tình như nào. Dư Tình ôm gối ngủ ngon lành, laptop của cô ấy đặt ở tủ đầu giường vẫn còn sáng đèn.
Ôn Dạng đắp chăn cho cô ấy, định cất laptop đi vì để sáng như vậy rất khó chịu, nhưng vừa xoay người cầm lấy laptop thì thấy trên đó đang mở album ảnh.
Những tấm ảnh lần lượt lướt qua, trong đó không ít tấm có bóng dáng Từ Nhứ.
Ôn Dạng liếc nhìn Dư Tình.
Hai ngày nay chắc cô ấy vẫn còn bị suy nghĩ có thích Từ Nhứ hay không ảnh hưởng, cho nên mới không vẽ được bản thảo. Ôn Dạng thở dài, cầm laptop ra ngoài rồi đặt lên bàn trà.
Sau đó, cô mới cầm đồ ngủ đi tắm.
–
Ngày hôm sau.
Stuido Mộng Bách.
Thời điểm này vẫn chưa có khách đến, Lê Mạn đang họp cùng các nhà thiết kế. Cô ta khoanh tay trước ngực, đuôi mày hơi nhếch lên, đang còn nghe họ thảo luận thì có một nhân viên sales đứng ngoài cửa nói: “Xin chào quý khách.”
Lê Mạn ngẩn người ra một giây, cười đáp: “Trợ lý Tưởng, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi ghé qua đây?”
“Đi ngang qua thôi.” Tưởng Dược nói, sau đó lại liếc nhìn những người khác trong studio. Lê Mạn thấy vậy bèn hỏi: “Trợ lý Tưởng có chuyện gì cần tìm tôi sao?”
“Cũng không có gì to tát, chỉ là có chút chuyện muốn nói thôi. Tổng giám đốc Phó nhờ tôi nhắn với cô đôi lời.”
Lê Mạn bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Nhưng bề ngoài cô ta vẫn tỏ ra thản nhiên, xung quanh đều là nhân viên của Mộng Bách, cô ta mỉm cười nói: “Vậy trợ lý Tưởng vào văn phòng tôi nói chuyện nhé.”
Cô ta đẩy cửa văn phòng ra.
Tưởng Dược mỉm cười bước vào văn phòng.
“Anh uống gì không?” Lê Mạn vừa đi đến bên cạnh máy pha cà phê vừa hỏi.
Tưởng Dược nói: “Cũng chỉ là đôi lời thôi. Cô Lê không cần phải khách sáo như vậy.”
Lê Mạn bưng ly nước, xoay người lại nhìn về phía Tưởng Dược.
Tưởng Dược nhìn cô ta, khẽ mỉm cười nói: “Cô Ôn tính tình hiền lành lương thiện, tổng giám đốc Phó rất yêu thương che chở cô ấy, mà cô ấy cũng không giỏi giao tiếp cho lắm, nên là sau này nếu không có việc gì cần thì phiền sếp Lê tránh xa cô Ôn một chút.”
Lê Mạn siết chặt đầu ngón tay.
Ngay từ khi Tưởng Dược bước vào cửa, cô ta đã đoán ra được mục đích đến đây của anh ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]