Chương trước
Chương sau
Nhất Ngôn nhanh chóng khởi động xử lý truyền thông, lúc Ôn Dạng nhìn thấy tin tức lan tràn khắp nơi thì cũng đồng thời nhận được quy trình xử lý mà Nhất Ngôn gửi đến. Người gửi là Vu Chiêm, cũng không có thời gian để hàn huyên nhiều, chỉ nói nội dung chính, chủ yếu là để xoa dịu các cổ đông.

Vụ giẫm đạp xảy ra vào lúc triển lãm truyện tranh sắp kết thúc, có một bục sân khấu của một người mẫu được dựng khá cao, lại là nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Sau khi người mẫu đó rời đi, có không ít thanh niên học sinh cosplay vì muốn lưu lại kỷ niệm nên đã trèo lên đó, tranh thủ chút thời gian cuối cùng để chụp ảnh lưu niệm. Bục lại được dựng ngay gần cửa ra vào, dòng người đông đúc đang ra về.


Kết quả là có quá nhiều người trèo lên bục, trong lúc chen lấn xô đẩy chụp ảnh thì có một cô gái bị trượt chân ngã xuống, vạt váy bị giẫm lên, khiến cô gái đó ngã nhào xuống đất. Những người khác trên bục trượt xuống muốn đỡ cô ấy dậy, nào ngờ đúng lúc gặp phải lượng người ra về đông nhất. Thế là trong lúc xô đẩy lại có thêm hai người nữa bị ngã, dòng người quá đông, nhân viên an ninh còn chưa kịp tới chỉ huy.

Vụ giẫm đạp đã xảy ra, ngay cả trong đám đông chen chúc không ở trên bục cũng có vài người bị kéo ngã, hội trường chứa tới ngàn người thì có 23 người bị ngã, hiện trường la hét hoảng loạn, cô gái bị ngã đầu tiên đã bất tỉnh, được đưa đi cấp cứu ngay lập tức.

Tin tức được đăng tải liên tục, thậm chí còn leo lên top tìm kiếm.


Sau khi nhận được tiến độ xử lý mà Vu Chiêm gửi đến, lần đầu tiên Ôn Dạng trả lời Vu Chiêm, hỏi thăm từ anh ta.


Ôn Dạng: [Cô gái được đưa đi bệnh viện thế nào rồi?]

Ôn Dạng: [Còn những người khác thì sao, hiện trường đã được sơ tán chưa?]

Ôn Dạng không có mặt tại hiện trường nhưng cũng rất lo lắng, ở đó đa phần đều là những thiếu niên, hơn nữa sức nóng của triển lãm truyện tranh rất lớn, đáng lẽ phải là ba ngày vui vẻ.

Vu Chiêm nhanh chóng trả lời Ôn Dạng: [Cô gái đó bị gãy xương.]

Vu Chiêm: [Vẫn đang trong quá trình sơ tán, tình hình của những người khác không giống nhau, đang được xử lý.]

Ôn Dạng cầm điện thoại đọc những gì Vu Chiêm gửi đến, tạm thời chưa có tin tức thương vong nào, cô cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dư Tình nhìn Ôn Dạng, hỏi: “Anh ta nói thế nào?”

Ôn Dạng đưa điện thoại cho Dư Tình xem.

Dư Tình xem xong lại nói: “Trên mạng đang mắng chửi ầm ĩ đấy, nói là bục dựng cao quá, giống như đang cố ý giết người vậy.”

Ôn Dạng liếc nhìn thông tin trên top tìm kiếm.

So với những bình luận khen ý tưởng triển lãm hay hoặc chơi rất vui vào hai ngày trước, thì xu hướng bình luận của hôm nay đã đảo chiều hoàn toàn. Từng người một liệt kê ra những bất cập của buổi triển lãm truyện tranh lần này, mắng chửi đến mấy chục tầng lầu.



Ngay khi sự việc xảy ra Trình Ngôn Vũ đã lập tức đến hiện trường, dẫn theo đội ngũ đến giải tỏa xử lý, mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Lúc trời bắt đầu tối thì hiện trường mới được sơ tán, hội trường vốn náo nhiệt giờ đây sau khi dòng người rút đi chỉ còn lại sự lạnh lẽo khó tả. Nhưng đó chưa phải là điều khó khăn nhất, điều khó khăn nhất là những hậu quả sắp xảy ra tiếp theo.

Nhưng dù vậy, anh vẫn phải giữ vững tinh thần, dẫn người đến bệnh viện gặp gỡ bệnh nhân bị thương và người nhà để bàn bạc bồi thường…

Làm xong những việc này thì cũng đã hơn mười giờ rưỡi tối. Trình Ngôn Vũ vội vã trở về công ty, đèn đuốc trong công ty vẫn sáng trưng, dạ dày anh trống rỗng, bèn uống một hơi hết một cốc cà phê lớn để lót dạ. Anh đẩy cửa bước vào văn phòng, Vu Chiêm đi theo sau, báo cáo với anh tình hình trên mạng.

Anh gật đầu.

Lê Mạn cũng ở trong văn phòng, cô ta đang cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa, nhìn Trình Ngôn Vũ nói: “Em đã gọi điện thoại khắp nơi rồi.”

Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta, gật đầu: “Anh biết rồi, anh sẽ tự mình xử lý.”

Lê Mạn nói: “Ngày mai anh còn phải đấu thầu đấy, chuyện này mà không xử lý tốt chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đấu thầu ngày mai của anh.”

Trình Ngôn Vũ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, lúc này anh chỉ muốn xử lý tốt việc trước mắt, anh ngẩng đầu lên: “Anh biết, ngày mai anh sẽ đến buổi đấu thầu đúng giờ.”

Lê Mạn gật đầu.

Cô ta nhìn quanh Nhất Ngôn, hỏi: “Anh có về không?”

Trình Ngôn Vũ nói: “Anh còn việc phải xử lý, em về trước đi.”

Lê Mạn cầm túi xách lên: “Được.”

Cô ta bước ra khỏi văn phòng, điện thoại bỗng đổ chuông. Cô ta cầm lên nhìn thoáng qua.

Tần Mộc: [Chuyện của bản thân còn không xử lý được sao? Còn phải để cậu hạ mình đi cầu xin người khác giúp đỡ?]

Tần Mộc: [Cậu có biết mấy người họ nói cậu thế nào không?]

Tần Mộc: [Nói cậu càng sống càng thụt lùi.]

Tần Mộc: [Còn tưởng là cổ phiếu tiềm năng thật, ai dè mới có chút thời gian đã xảy ra chuyện.]

Lê Mạn đọc xong tin nhắn thì người cũng đã đứng trước cửa thang máy. Cửa thang máy phản chiếu bóng dáng của cô ta, cô ta siết chặt điện thoại, trong đầu hiện lên giọng điệu nói chuyện của mấy người kia.

Cô ta nhắm mắt lại, nghiến răng bước vào thang máy.

Thang máy đi xuống.

Vu Chiêm nhìn Lê Mạn đi ra khỏi văn phòng mà thầm nghĩ, cô ta nào có gọi điện thoại gì, gọi có mấy cuộc mà đã bảo là gọi điện khắp nơi sao? Anh ta nhìn Trình Ngôn Vũ, hỏi: “Sếp Trình, anh muốn ăn gì không? Từ trưa đến giờ anh vẫn chưa ăn gì cả.”

Trình Ngôn Vũ xua tay, anh ngồi xuống liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng.

Sau đó như nhớ ra điều gì đó, anh hỏi: “Các vị cổ đông có nói gì không?”

Vu Chiêm tiến lên: “Tạm thời vẫn chưa ai nói gì, chỉ có Ôn Dạng. Cô ấy hỏi tình hình của mấy cô gái kia.”

Ôn Dạng.

Trình Ngôn Vũ nghe thấy cái tên này, động tác thoáng khựng lại.

Vu Chiêm nhìn anh, cảm thấy sếp Trình lúc này thật sự rất đáng thương. Nếu như Ôn Dạng vẫn còn ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy.

Từ lúc Nhất Ngôn thành lập đến nay đương nhiên không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể nói là tương đối suôn sẻ hơn so với những công ty khác. Có một năm bọn họ nhận làm quảng bá cho một nhãn hiệu, mời một ca sĩ đến góp vui, làm việc liên tục, kết quả gặp trời mưa, ô che mưa nhất thời không bung ra được dù đã thử rất lâu. Cơn mưa như trút nước đổ xuống, hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn.

Trình Ngôn Vũ đội mưa đi lấy áo mưa cho mọi người, bung ô che chắn cho loa và sản phẩm, cố gắng bảo vệ tất cả những thứ có giá trị, còn người thì rất chật vật, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng đã bị ướt hết.

Nhưng dù sao cũng không có tổn thất gì quá lớn, chỉ là bị khách hàng mắng một trận. Cũng chính vào lúc đó Trình Ngôn Vũ đã nhận được một bài học.

Anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Dạng che ô bưng canh đến cho anh, đứng trong mưa mỉm cười với anh.

Khoảnh khắc đó, mọi mệt mỏi đều hóa thành ấm áp.

…..

Trình Ngôn Vũ hoàn hồn lại.

Anh đưa tay lật xem tài liệu.

Vu Chiêm vừa nhận được tin nhắn, anh ta liếc nhìn rồi ngẩng đầu lên nói với Trình Ngôn Vũ: “Bên Tư Bản Khải Tín vừa gửi tin nhắn, hỏi về tình hình của người bị thương.”

Trình Ngôn Vũ khép tập tài liệu lại.

Là Tư Bản Khải Tín của Phó Hành Chu.

Trình Ngôn Vũ nói: “Cậu cứ việc trả lời theo sự thật là được.”

Vu Chiêm gật đầu: “Đã trả lời rồi, bên đó đưa ra phương án xử lý truyền thông.”

Trình Ngôn Vũ ừ một tiếng.

Tư Bản Khải Tín là công ty dưới trướng Khinh Chu, phương án xử lý chắc chắn sẽ chuyên nghiệp hơn, tài nguyên rò rỉ ra đương nhiên cũng sẽ tốt hơn, Phó Hành Chu làm tất cả những điều này chỉ vì Ôn Dạng.

Dạ dày Trình Ngôn Vũ hơi co lại. Anh mở nắp ly cà phê nguội, uống một ngụm rồi đứng lên nói: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát.”

Thấy thế, Vu Chiêm bèn lên tiếng: “Tôi đi cùng anh.”

Ban đầu Trình Ngôn Vũ chỉ định đi dạo ở dưới lầu một lát, nhưng sau đó chẳng biết từ lúc nào đã lên xe chạy thẳng đến trung tâm triển lãm. Không còn náo nhiệt phồn hoa như ban ngày, lại thêm vừa xảy ra tai nạn, nơi đây càng trở nên vắng lặng lạ thường.

Bản thân Trình Ngôn Vũ cũng rất hứng thú với những sự kiện như thế này, ngoài công việc ra còn có cả sở thích cá nhân trong đó.

Lúc trúng thầu, trong đầu anh đã nảy ra rất nhiều ý tưởng sáng tạo, định sẽ làm thật tốt, ai ngờ lại kết thúc trong tình cảnh như thế này.

Gió đêm mùa xuân se se lạnh.

Trình Ngôn Vũ đứng trước cánh cổng đã được giăng dây phong tỏa.

Một chiếc xe hơi Mini lái đến gần đó, Dư Tình và Ôn Dạng thò đầu ra nhìn về phía trung tâm triển lãm. Quan sát tình hình từ xa, Dư Tình lên tiếng: “Quả thật là đã xử lý xong rồi. Ủa…?”

Ôn Dạng thấy hiện trường đã được dọn dẹp gọn gàng thì cũng an tâm. Theo tiếng ‘ủa’ của Dư Tình, cô cũng nhìn thấy Trình Ngôn Vũ với dáng vẻ nho nhã đứng ở trước cửa ra vào. Do cách một khoảng khá xa nên nhìn không được rõ lắm.

Ôn Dạng hờ hững liếc mắt nhìn.

Dư Tình nhìn sang cô: “Xảy ra chuyện thế này người làm sếp quả thực có áp lực rất lớn.”

Ôn Dạng khẽ gật đầu.

Nhưng điều đó nằm ngoài phạm vi cô quan tâm. Kỳ thực cô chỉ lo lắng cho những bạn trẻ yêu game online và truyện tranh mà thôi, cho nên sau khi tan làm mới cùng Dư Tình tiện đường ghé qua xem sao. Với lại Dư Tình vừa mua được một chiếc xe Mini cũ, cũng muốn lái thử xem sao.

Dư Tình hỏi: “Vậy, không có chuyện gì nữa thì bọn mình đi nhé?”

Ôn Dạng đáp: “Được.”

Chiếc Mini nhỏ rồ ga lăn bánh.

Trình Ngôn Vũ xoay người, trông thấy một chiếc Mini màu xanh nhạt đang rẽ ngoặt ở phía xa xa. Dù cửa sổ xe đóng kín nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ bóng người ngồi bên trong, trông rất giống Ôn Dạng.



Quay về chỗ ở.

Ôn Dạng ôm gối ôm nhắn tin với Phó Hành Chu.

Ôn Dạng: [Em vừa ghé qua trung tâm triển lãm, dây cảnh giới vẫn còn giăng nhưng mọi người đã được sơ tán rồi.]

Phó Hành Chu: [Em về đến nhà chưa?]

Ôn Dạng: [Em về rồi. Còn anh?]

Phó Hành Chu: [Anh vẫn đang ở công ty, một lát nữa mới về.]

Ôn Dạng: [Ừm hứm.]

Sau đó Phó Hành Chu lại gửi tin nhắn đến, giống như đang muốn an ủi cô: [Khả năng ứng phó của bộ phận truyền thông bên Nhất Ngôn cũng khá nhanh, em đừng lo lắng nhiều.]

Ôn Dạng gác cằm lên gối ôm, trả lời anh: [Vâng, em chỉ hơi lo cho mấy bạn học sinh thôi.]

Phó Hành Chu: [Cũng lo lắng cho Nhất Ngôn?]

Ôn Dạng: [Cũng có lo.]

Phó Hành Chu: [Ngoài việc lo lắng cho các bạn học sinh và Nhất Ngôn ra thì còn gì khác không?]

Câu nói này vừa thốt ra.

Ôn Dạng lập tức cảm nhận được ý tứ thăm dò nhẹ nhàng của người đàn ông.

Cô vội trả lời: [Không có gì khác.]

Ôn Dạng: [Em quan tâm anh.]

Phó Hành Chu khẽ mỉm cười: [Ừm.]

Ôn Dạng: [Mấy giờ anh về đến nhà?]

Phó Hành Chu: [Mười lăm phút nữa. Còn một số tài liệu phải xử lý. Em muốn gọi video không?]

Ôn Dạng ngẫm nghĩ rồi lập tức trả lời: [Muốn.]

Phó Hành Chu: [Được.]

Còn khoảng mười mấy phút.

Ôn Dạng nhìn đồng hồ, tranh thủ lúc Dư Tình tắm rửa xong bước ra thì cô cũng vào nhà tắm, thay một bộ đồ ngủ mềm mại rồi bước ra. Dư Tình thấy thế thì đoán chừng cô bạn thân sắp gọi điện hoặc nhắn tin gì đó, bèn ngoan ngoãn ôm laptop ra phòng khách, nhường lại phòng ngủ chính cho Ôn Dạng. Dư Tình còn rất tâm lý đóng cửa phòng lại cho cô. Ôn Dạng lau khô tóc rồi trở lại giường, trên điện thoại đã có một cuộc gọi video gửi đến, nhưng cô chưa kịp bắt máy.

Cô vén mái tóc dài xoăn nhẹ, cầm điện thoại gọi lại.

Phó Hành Chu ở đầu dây bên kia lập tức nhận máy.

Anh đã về đến nhà, vẫn đang mặc áo sơ mi và thắt cà vạt. Anh đặt điện thoại lên bàn, nới lỏng cà vạt nhìn sang, Ôn Dạng và anh trong màn hình như thể chạm mặt nhau, tai cô chợt nóng bừng.

Trên yết hầu của anh vẫn còn thấp thoáng vết cắn của cô, chỉ là đã mờ đi rất nhiều.

Cô khẽ hỏi: “Anh còn bận việc à?”

Phó Hành Chu nhìn cô ở đầu dây bên kia, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa trên vai, thỉnh thoảng có vài sợi rơi xuống trước ngực. Cô mặc chiếc váy ngủ mềm mại màu nhạt, uể oải ôm gối gọi video với anh.

Đôi mắt ấy khi về đêm vẫn long lanh như phủ một lớp sương mù.

Một số hình ảnh bất giác tràn về trong tâm trí, anh khẽ giọng nói: “Còn vài tài liệu cần xử lý nữa.”

“Đã mười một giờ rưỡi rồi mà.” Ôn Dạng lẩm bẩm.

Trong mắt Phó Hành Chu chứa ý cười: “Xong việc anh sẽ đi ngủ ngay.”

Ôn Dạng nhẹ nhàng đáp thôi được rồi.

Phó Hành Chu nhìn cô: “Có thể ở cạnh anh một lát được không?”

Ôn Dạng gật đầu: “Được.”

Phó Hành Chu lật tài liệu ra, mở nắp bút máy, cẩn thận xem xét từng trang một. Ôn Dạng nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi xử lý công việc của anh, im lặng ở bên cạnh anh. Bỗng nhiên cô buồn chán hỏi: “Bây giờ ngoài công việc ra anh còn muốn làm gì nữa không?”

Phó Hành Chu buột miệng đáp: “Muốn hôn em.”

Ôn Dạng sửng sốt.

Phó Hành Chu ngước mắt nhìn cô, mỉm cười: “Anh muốn như vậy được không?”

Tai Ôn Dạng bỗng chốc đỏ rực, cả khuôn mặt đều nóng bừng, cô chớp chớp mắt, vài giây sau mới lí nhí nói: “Không được rồi, anh hôn không tới.”

Phó Hành Chu: “Ừm, cho nên chỉ có thể nghĩ thôi.”

Ôn Dạng lấy tay che mặt, đỏ mặt thúc giục anh: “Anh làm việc đi.”

Phó Hành Chu cười nhẹ, đáp lời rồi cúi đầu ký tên vào tài liệu.

Khoảng mười mấy phút sau, anh xử lý xong công việc, cầm điện thoại thoải mái trò chuyện với cô, cho đến khi phải vào phòng tắm tắm rửa, anh mới nói lời chúc ngủ ngon và cúp video.



Ngày hôm sau.

Sự kiện giẫm đạp ở buổi triển lãm đã hạ nhiệt, không còn gay gắt như ngày đầu tiên nữa. Tài khoản chính thức của Nhất Ngôn cũng đưa ra một số lời xin lỗi và tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát.

Việc dựng bục cao thực chất là do phía công ty game sắp xếp, nhưng Nhất Ngôn đã gánh vác toàn bộ trách nhiệm, điều quan trọng nhất là vẫn luôn theo dõi tình hình của hai mươi ba người bị thương.

Đương nhiên là một số ý kiến ​​tiêu cực đã bị dập tắt, không rõ Khải Tín đã chi ra bao nhiêu nguồn lực cho việc này, nhưng nhìn chung sự việc đã được kiểm soát.

Sáng sớm Tần Mộc đã nhắn tin cho Lê Mạn: [Khải Tín đã giúp Nhất Ngôn kiểm soát vụ việc rồi, quả nhiên là Phó Hành Chu có khác. Chẳng lẽ anh ta vì cậu?]

Lê Mạn đang nhấp một ngụm cà phê, đầu ngón tay bỗng siết lại.

Qua một lúc lâu vẫn chưa thấy cô ta trả lời.

Không phải vì cô ta.

Mà là vì Ôn Dạng.

Tần Mộc lại gửi tin nhắn đến: [Cái này không thể so sánh được đâu, biết chưa?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.