Trời đất một màu trắng xóa, chỉ có người phụ nữ trong lòng là rực rỡ, Phó Hành Chu đưa tay phủi đi bông tuyết trên chóp mũi cô, nhiệt độ trên đầu ngón tay ấm hơn chóp mũi, Ôn Dạng khẽ hít mũi, chiếc khăn quàng cổ trùm lên đầu tỏa ra từng đợt nhiệt.
“Đại ca.”
Cùng với tiếng bước chân tiến về phía này xem sao, Phó Hành Chu ngước mắt nhìn qua, thản nhiên ôm cô đứng thẳng. Ôn Dạng nghiêng người nhường đường, cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Người tới mặc một chiếc áo khoác lông ngắn màu đen, bên trong là một chiếc áo thun đen dài hơn áo lông, gấu áo lộ ra ngoài, hai tay đút túi, đầu húi cua, ánh mắt dò xét nhìn Ôn Dạng.
Phó Hành Chu mở lời nói với Ôn Dạng trước: “Đây là em họ anh, Phó Bân.”
Ôn Dạng gật đầu.
Phó Hành Chu lại nói với Phó Bân: “Cô ấy là Ôn Dạng.”
Phó Bân nhìn rõ mặt Ôn Dạng, lại thấy anh họ cẩn thận che chở như vậy thì trong lòng biết có chuyện gì. Anh ấy lập tức cười hỏi: “Chị dâu?”
“Chưa phải, chú ý phép lịch sự.” Giọng anh có mấy phần cảnh cáo.
Phó Bân vừa nghe chữ “chưa”, tức là tạm thời chưa phải, nhưng không ngoại trừ sau này đúng là vậy. Huống chi anh họ lại đưa người ngoài đến sân trượt tuyết tư nhân của nhà họ Phó, đủ thấy mức độ coi trọng như thế nào.
Phó Bân lập tức thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, mỉm cười đổi sang tiếng phổ thông chào hỏi Ôn Dạng: “Chào cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714130/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.