Nam Thành vào đông cũng không phải là quá lạnh, nhưng gió đêm vẫn lướt qua từng cơn. Ôn Dạng giữ tầm mắt hồi lâu nhìn anh, Phó Hành Chu cũng chẳng cúi đầu nhìn cô, càng không giống như buột miệng nói ra.
Có lẽ người đàn ông có nội tâm mạnh mẽ mới có thể vững vàng nói ra những lời này. Trong lòng anh, anh nhất định biết rõ tương lai sẽ đi về đâu và hiện tại nên làm gì đúng không?
Ôn Dạng bất giác ngưỡng mộ người như vậy.
Cho nên lúc trước anh nói biết Lê Mạn ngoại tình anh đã rất tức giận, chắc là cũng thật sự tức giận, chỉ là anh càng tỉnh táo hơn, hiểu rõ nên xử lý như thế nào với mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, để cho cuộc sống của mình nhanh chóng quay về quỹ đạo.
Trên người anh có mùi đàn hương nhàn nhạt, Ôn Dạng cũng thích đàn hương, mà thực ra loại anh dùng cũng là loại cô thích, chỉ là hơi đắt mà thôi. Cô hơi buồn ngủ, nghiêng đầu dựa sát vào anh một chút, nhắm mắt lại.
Đi được một đoạn đường, Phó Hành Chu nhận ra động tĩnh của người phụ nữ trong ngực, cúi đầu nhìn thử.
Cô thế mà ngủ thiếp đi rồi.
Làn da trắng nõn như ngọc, hàng mi dài mà cong vút, sống mũi cao thanh tú, thoa một chút son môi màu thạch trái cây, mềm mại y như một chú thỏ con.
Cô được coi là người phụ nữ trang điểm ít nhất mà anh từng gặp.
Yếu đuối, linh động, nhưng cũng không thiếu phần thông minh.
Phó Hành Chu nhìn cô một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, lần nữa sải bước chân dài. Tưởng Dược từ xa bật đèn xe, lái xe đến rồi dừng ở ven đường, sau đó xuống xe vòng qua mở cửa xe phía sau, thò đầu nhìn vào: “Cô Ôn ngủ rồi sao?”
Phó Hành Chu “ừm” một tiếng, khom lưng vững vàng ôm người ngồi vào trong xe, cũng may chiếc xe này rộng rãi. Sau khi vào trong, đầu Ôn Dạng hơi nhúc nhích, Phó Hành Chu nhanh chóng tắt đèn phía sau xe.
Ghế sau xe chìm vào bóng tối.
Tưởng Dược cẩn thận đóng cửa xe, chạy nhanh đến vị trí lái xe, khởi động xe.
Xe sang có điểm này là tốt, gặp phải vạch giảm tốc cũng chẳng có xóc nảy gì nhiều, bốn bánh xe lướt đi vững vàng.
Tưởng Dược liếc nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu.
Phó Hành Chu một tay ôm cô, một tay lướt tin nhắn điện thoại trong ánh sáng lờ mờ.
Tổng giám đốc Phó rất dịu dàng với cô Ôn, thật sự là chưa từng có.
Chiếc xe hơi màu đen chạy đến khu chung cư Nhã Các, lái xe đến bãi đỗ xe dưới lòng đất xong, Tưởng Dược gọi điện cho Dư Tình, nói bọn họ muốn đưa Ôn Dạng về, hỏi cô ấy hiện tại có tiện không.
Bên Dư Tình đã sớm tỉnh rượu, cô ấy uống một viên thuốc giải rượu, nhận được điện thoại thì lập tức nói: “Tiện chứ tiện chứ, Dạng Dạng sao rồi?”
“Cô ấy ngủ rồi.” Tưởng Dược nói, “Vì vậy tổng giám đốc Phó phải lên nhà một chuyến, làm phiền cô mở cửa nhé.”
“Ngủ rồi sao? À, được được, làm phiền hai người rồi, tôi đang đợi ở ngoài cửa đây.” Kỳ thật cô ấy có gửi cho Ôn Dạng mấy tin nhắn và gọi điện thoại, nhưng Ôn Dạng đều không bắt máy, cho nên Dư Tình mới đi uống thuốc giải rượu, ép buộc bản thân tỉnh táo.
Lúc này biết được Phó Hành Chu đưa người về, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại xong, Dư Tình đứng ở cửa đợi.
Khoảng hai phút sau, cửa thang máy từ từ mở ra, cô ấy vừa nhìn đã thấy người đàn ông cao lớn đang ôm Ôn Dạng bước ra. Đêm đông se lạnh, nét mặt người đàn ông thêm phần lạnh lùng nhưng vẫn toát ra vẻ sang trọng, bộ vest lịch lãm khiến anh trông càng bảnh bao hơn.
Dư Tình vội vàng chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó, làm phiền anh rồi.”
Phó Hành Chu khẽ gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Ôn Dạng, Dư Tình nói: “Cô ấy uống rượu xong rất dễ buồn ngủ, tổng giám đốc Phó, cô ấy ngủ bao lâu rồi?”
“Hai mươi phút.”
Dư Tình gật đầu, dẫn anh vào trong, do dự giây lát rồi cầm gối ôm trên ghế sô pha ra, Phó Hành Chu nhẹ nhàng đặt Ôn Dạng lên ghế sô pha mềm mại. Đầu Ôn Dạng gối lên một chiếc gối ôm, quần áo có hơi xộc xệch, Dư Tình tiến lên giúp cô chỉnh lại váy và áo khoác. Phó Hành Chu cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say, nói với Dư Tình: “Chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé.”
Dư Tình đứng thẳng người, gật đầu đáp: “Vâng.”
Phó Hành Chu khẽ gật đầu với cô ấy, xoay người rời đi, Dư Tình vội vàng tiễn ra cửa, vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng “ding”, Tưởng Dược cũng bước ra từ thang máy, trên tay xách hai phần đồ ăn khuya, mỉm cười nói: “Chào buổi tối, thiết kế Dư.”
Dư Tình đối diện với Tưởng Dược có phần thoải mái hơn, cô ấy cười đáp: “Thư ký Tưởng, chào buổi tối.”
Tưởng Dược khẽ cười rồi tiến lên đưa phần đồ ăn khuya trong tay cho cô ấy: “Vừa mới mua đấy, tổng giám đốc Phó nói đợi Ôn Dạng tỉnh lại thì hâm nóng cho cô ấy ăn, của cô cũng có một phần.”
Dư Tình kinh ngạc nhận lấy đồ ăn khuya, nói với Phó Hành Chu: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”
Phó Hành Chu ừ một tiếng: “Nếu cô ấy chưa dậy thì đừng gọi.”
“Vâng.”
Dư Tình gật đầu, đúng là khí chất của Phó Hành Chu rất mạnh mẽ, khiến cô ấy thấy hơi bất an, trước đây thi thoảng cô ấy còn hay nói xấu Trình Ngôn Vũ với Ôn Dạng, nếu như sau này Ôn Dạng mà ở bên cạnh Phó Hành Chu thì chắc cô ấy sẽ như con hàu mất, chẳng dám hé răng nửa lời.
Tiễn người vào thang máy xong, Dư Tình xách theo đồ ăn khuya đóng cửa rồi đi đến sofa, Ôn Dạng đã lăn người vùi cả khuôn mặt vào gối, bên cạnh còn có thêm một chiếc chăn mỏng, cô cứ thế mà ngủ say.
Dư Tình vỗ vỗ vào mông Ôn Dạng, thấy cô không phản ứng, cô ấy bèn tự mở hai phần đồ ăn khuya ra xem.
Là cháo đậu đỏ tổ yên, vẫn còn nóng hổi.
Phải nói là, Phó Hành Chu quả nhiên là một người đàn ông tốt.
Dư Tình âm thầm cảm thán.
Cô ấy đậy nắp lại, định bụng đợi nguội bớt sẽ cất vào tủ lạnh, bây giờ phải xử lý chuyện của Ôn Dạng trước đã, cô ngủ như chết rồi thì chắc cũng không tắm rửa gì được. Dư Tình vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm ra, ngồi xuống mép sofa kéo chăn ra lau mặt lau cổ cho Ôn Dạng, sau đó lại lật người cô lại, cởi áo khoác ra cho cô.
Cởi áo khoác ra rồi thì chỉ còn lại chiếc váy dài mềm mại, như vậy thoải mái hơn, Ôn Dạng mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.
Dư Tình lau người cho cô xong thì trở lại phòng khách, ôm laptop bắt đầu làm việc.
Định là ở lại đây với cô luôn.
Sau đó, hai người mỗi người chiếm một đầu sofa mà ngủ.
Hôm sau.
Ôn Dạng tỉnh dậy trước.
Cô kéo chăn trên mặt xuống, ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ và mơ màng, nhìn thấy Dư Tình đang ở đầu sofa bên kia bèn nhích lại gần, lay lay chân Dư Tình. Dư Tình trở mình, lẩm bẩm: “Đừng làm phiền tớ.”
Ôn Dạng thầm nghĩ thôi được rồi, cô tựa lưng vào sofa, nhớ lại một số chuyện mơ hồ tối qua, thực ra là do cô uống hơi nhiều rượu, lúc sau ngồi xổm xuống nói chuyện thì đã thấy hơi buồn ngủ.
Rồi sau đó cô cứ thế ngủ quên trong lòng anh.
Ôn Dạng đứng dậy đi đánh răng.
Đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài thì Dư Tình cũng đã dậy. Cô ấy thấy Ôn Dạng đang ngồi trên sofa xem máy tính, bèn ồ lên một tiếng: “Cậu dậy rồi à?”
Ôn Dạng gật đầu.
Dư Tình ôm chăn ngồi dậy, nhìn cô nói: “Cậu biết tối qua ai đưa cậu về không?”
Ôn Dạng ngẩng đầu lên, giả vờ nói: “Tớ không biết.”
“Giả vờ cái nỗi gì, tổng giám đốc Phó đưa cậu về đó.”
Lúc này dái tai Ôn Dạng mới nóng bừng, cô ừ một tiếng.
Dư Tình ôm chăn nhích người sang bên cạnh cô: “Tối qua hai người đi đâu vậy? Nói những chuyện gì? Cậu ngủ trong xe à? Hay là…?!”
Lần này thì mặt Ôn Dạng đỏ bừng.
Cô bưng cốc nước lên uống một hơi hết sạch.
Dư Tình nhướn mày: “Nhưng mà anh ấy ga lăng thật đấy, còn đưa cậu về tận đây để tớ tiện chăm sóc cậu. À đúng rồi, còn mua cả cháo đậu đỏ tổ yến về nữa, nhưng cậu ngủ say quá nên tớ không gọi cậu dậy ăn, để trong tủ lạnh đó.”
Ôn Dạng im lặng lắng nghe, bất giác nhớ lại những lời anh nói tối qua.
Cô vô thức co chân lên, ôm lấy đầu gối, thẫn thờ suy nghĩ.
Dư Tình nhìn cô như vậy thì đoán chắc tối qua họ đã trò chuyện khá sâu, hoặc có lẽ Ôn Dạng đã có chút dao động. Cô ấy mỉm cười đi xuống, vào phòng vệ sinh cá nhân, sau đó hâm nóng hai phần cháo tối qua, đặt một phần cạnh Ôn Dạng rồi tự mình ăn phần còn lại.
Cũng không ép buộc Ôn Dạng phải kể hết mọi chuyện cho mình nghe.
Con gái mà, có chút bí mật riêng tư cũng bình thường.
–
Buổi chiều.
Ôn Dạng đến biệt thự Hoa Phủ một chuyến để kiểm tra tiến độ thi công. Anh Trần và đội ngũ của anh ấy làm việc rất tỉ mỉ và tận tâm, cầm trên tay bản vẽ và thi công chính xác theo từng đường nét.
Thật ra đối với anh Trần mà nói, sau khi thành lập đội ngũ thi công được cộng tác với Ôn Dạng và Dư Tình, dự án đầu tiên còn là một căn biệt thự cực lớn thế này, nghe nói chủ nhà là người thuộc tầng lớp thượng lưu, thanh toán rất sảng khoái, cách làm việc vô cùng thoải mái hào phóng, thì quả thực giống như nhặt được bảo bối. Cho nên, dự án trọng điểm như này dĩ nhiên phải cố gắng hết mình.
Sau khi đập bỏ tường, việc đi đường điện nước được bắt đầu, Ôn Dạng yêu cầu tất cả đều phải đi dây âm tường.
Sau khi xem xét một vòng, Ôn Dạng vội vã đến khu Hoa Thành Tứ Quý.
Vị khách có căn hộ 63m2 kia cuối cùng đã quyết định ký hợp đồng và còn chỉ định Ôn Dạng phụ trách. Đây là lần đầu tiên Ôn Dạng nhận dự án cải tạo nhà ở nên đương nhiên cô không thể tự mình làm hết tất cả mọi việc. Sau đó, cô đã cùng với Dư Tình thực hiện dự án này, nhưng công việc giai đoạn đầu đều do Ôn Dạng đảm nhận liên lạc, trao đổi với khách hàng.
Căn hộ này đã có tuổi đời 25 năm, nằm trong một khu chung cư cũ, phải leo cầu thang bộ. Ban đầu hai căn hộ liền kề nhau, một căn có cửa sổ, một căn không có. Ông bà và một đứa nhỏ ở chung một phòng ngủ với hai giường tầng. Hai vợ chồng và đứa con còn lại ở phòng ngủ chính. Ban công nối liền với bếp, phòng vệ sinh thì tối tăm, phòng khách hơi rộng một chút nhưng để rất nhiều đồ đạc, con cái học bài đều ngồi trên tấm thảm trải sàn, sofa mua hơi to nên chiếm nhiều diện tích.
Không gian dành cho phòng ăn bị thu hẹp nên cả gia đình thường phải dùng bàn ăn gấp di động.
Cấu trúc và thiết kế như vậy khiến Ôn Dạng cảm thấy việc cải tạo rất khó khăn, bản thân cô không thể tự mình đảm nhận, nên chỉ trao đổi với khách hàng, ghi lại các nhu cầu của họ. Đang nói chuyện thì chồng của khách hàng gọi điện đến, nói gì đó bằng tiếng địa phương mà Ôn Dạng không hiểu, cũng không muốn nghe chuyện riêng tư của người khác, nhưng vì giọng địa phương giống tiếng phổ thông nên cô lờ mờ nghe được một chút.
“Cải tạo cái gì mà cải tạo, bộ dư tiền lắm hay gì? Bây giờ những công ty thiết kế nội thất bên ngoài toàn lừa đảo cả thôi, nhà cửa ở như bây giờ không tốt à?”
“Không tốt, em nhất định phải cải tạo, anh có tiền thì đóng góp còn không có thì im miệng!” Vị khách hét lớn vào điện thoại rồi cúp máy, quay sang nhìn Ôn Dạng với nụ cười gượng gạo: “Chúng ta nói tiếp nhé?”
Ôn Dạng mỉm cười, gật đầu rồi tiếp tục trao đổi với chị ấy.
Nghe đến phần tủ đựng đồ được thiết kế riêng, vị khách có vẻ do dự, nhìn Ôn Dạng hỏi: “Xin hỏi, thiết kế toàn bộ nội thất riêng như vậy chắc khá đắt đúng không?”
Ôn Dạng dừng bút, ngẩng đầu lên mỉm cười đáp: “Nhà của chị không nhất thiết phải thiết kế riêng toàn bộ nội thất đâu. Dựa theo thiết kế của chúng tôi, nếu chị gặp khó khăn về mặt ngân sách có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ điều chỉnh cho phù hợp với ngân sách của chị. “
Vị khách thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá! Để tôi tính toán rồi báo lại ngân sách cho các cô nhé. À mà, trước khi cải tạo cũng cần một khoản phí khá lớn đúng không?”
Ôn Dạng hiểu ý của chị ấy, cô gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy…có được giảm giá không?” Vị khách dò hỏi.
Ôn Dạng nhìn vào mắt chị ấy, mỉm cười nói: “Để tôi về bên công ty xin ý kiến xem có chương trình ưu đãi nào cho chị không.”
Vị khách vừa nghe vậy liền gật đầu: “Vâng, vậy phiền cô nhé.”
Ôn Dạng nói không có gì.
Trò chuyện thêm một lát, Ôn Dạng đứng dậy ra về, đứa nhỏ nhà chị ấy trong phòng đã gọi mẹ mấy tiếng rồi. Chủ nhà tiễn cô ra ngoài, thuận tay lấy một hộp quà trên tủ đưa cho Ôn Dạng, nói: “Sắp Tết rồi, đây là quýt quê tôi, rất ngọt, cô cầm lấy ăn đi.”
Ôn Dạng hơi sững người, đẩy lại: “Không được đâu ạ, chúng tôi không thể tùy tiện nhận quà của chủ nhà, giúp mọi người giải quyết vấn đề là việc chúng tôi nên làm. Chị giữ lại cho con ăn đi.”
“Không sao, đây là đặc sản quê tôi, con nít có nhiều quà mà, cô cứ cầm lấy đi.” Chủ nhà nhất quyết dúi cho, Ôn Dạng từ chối, vội vàng chạy vào thang máy.
Nếu mà nhận thật, chỉ sợ sau này ưu đãi mà họ yêu cầu lớn quá thì bên cô không đáp ứng được.
Quay lại văn phòng.
Ôn Dạng kể lại chuyện này cho Dư Tình, Dư Tình đang ngậm bút vẽ, nói: “Không được nhận đâu, nhận là thành ra ngại ngùng với họ đấy.”
Ôn Dạng gật đầu: “Có lý.”
Dư Tình rút bút ra khỏi miệng, nhìn Ôn Dạng: “Tính ra thời gian trôi nhanh thật đấy, sắp Tết rồi.”
Ôn Dạng ngẩn người, nói: “Ừ, nhanh thật.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã từ hạ sang đông, lá thu còn chưa kịp nhuộm sắc đỏ thì đông đã về. Mấy ngày nay Nam Thành đón không khí lạnh, có lẽ cũng là để chào đón năm mới.
Tối hôm đó.
Ôn Dạng còn ở phòng làm việc thì điện thoại đổ chuông, cô cầm lên nhìn, là Phó Hành Chu gọi tới.
Cô sững người giây lát, đặt bút xuống, nghe máy.
Phó Hành Chu hỏi: “Em đang ở phòng làm việc à?”
Ôn Dạng nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
“Để anh đến đón em, đưa em đến một nơi.” Giọng anh rất dễ nghe.
Ôn Dạng khựng lại, hỏi: “Đến đâu vậy ạ?”
“Đến rồi em sẽ biết.”
Ôn Dạng: “Vâng, vậy để tôi thu dọn qua.”
“Không gấp.” Anh dịu dàng nói.
Ôn Dạng lại vâng một tiếng.
Cúp điện thoại, Ôn Dạng nhìn màn hình máy tính, sau đó bắt đầu dọn dẹp, lưu bản vẽ lại rồi vào phòng vệ sinh rửa tay, soi gương thoa thêm chút son môi. Ý thức được hành động của mình, Ôn Dạng thoáng khựng lại. Sau đó cô tiếp tục thoa thêm chút nữa, đi ra ngoài lấy khăn quàng cổ quàng lên, không khí lạnh tràn về rồi, quần áo giữ ấm đều được lấy ra sử dụng.
Mười mấy phút sau.
Phó Hành Chu gọi điện, anh đã ở dưới lầu.
Ôn Dạng xách túi, khóa cửa phòng làm việc đi xuống lầu, vừa nhìn đã thấy Phó Hành Chu đứng bên cạnh xe, anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài, dáng người cao ráo,
Thấy cô đi tới, anh mở cửa ghế lái phụ cho cô.
Ôn Dạng dịu dàng bước về phía anh.
Anh tự mình lái xe, là chiếc xe hôm triển lãm ảnh lần trước.
Ôn Dạng ngồi ở ghế phụ, nhìn anh, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Phó Hành Chu nắm vô lăng, tay đeo đồng hồ màu đen: “Đến rồi em sẽ biết.”
Hơn ba mươi phút sau, chiếc xe màu đen chạy đến ngoại ô, từ xa đã nhìn thấy một ngôi nhà siêu lớn, giống như nhà thi đấu thể thao vậy, được xây dựng trên khu đất trống dựa núi.
Xung quanh kiến trúc rất đẹp, giống như khách sạn.
Xe dừng lại.
Ôn Dạng xuống xe, lúc này mới phát hiện ngôi nhà kia vô cùng lớn, lớn đến mức diện tích ước chừng bằng hai sân golf. Phó Hành Chu lấy từ ghế sau một chiếc áo khoác dài mặc vào, bước về phía cô.
Anh mặc áo khoác đen rất đẹp trai, giống hệt như minh tinh.
Phó Hành Chu quẹt thẻ, dẫn cô vào trong.
Vừa bước vào cửa Ôn Dạng đã kinh ngạc, đây là một khu trượt tuyết trong nhà, lúc này tuyết vẫn đang rơi, cách đó không xa có mấy người đang trượt tuyết, còn có cả đình nghỉ mát đang nấu trà nóng, uống trà trong đình giữa trời tuyết.
Ôn Dạng ngây người.
Phó Hành Chu thấy cô ngẩn người, đáy mắt nhuốm ý cười, hỏi: “Thích không?”
Ôn Dạng hoàn hồn, chạm phải ánh mắt anh, cô gật đầu: “Thích, chỉ là không ngờ Nam Thành cũng có nơi như vậy.”
Phó Hành Chu dẫn cô đi về phía đình nghỉ mát, bông tuyết rơi trên đỉnh đầu cô, cô kéo khăn quàng cổ lên, đưa tay ra hứng bông tuyết, chân thật đến mức không phân biệt được thật giả, có điều Ôn Dạng cũng chưa từng thấy bông tuyết thật.
Phó Hành Chu ngồi xuống trong đình, pha trà cho cô.
Ôn Dạng đặt túi xuống đi ra ngoài, đứng trong màn tuyết nhìn bông tuyết rơi xuống từ trên trời, bầu trời giả cũng khiến người ta khó phân biệt thật giả. Cô hứng bông tuyết, chỉ tiếc là không mang theo máy ảnh để chụp, cảnh sắc ở đây khiến người ta khó phân biệt được hư ảo, thật sự rất đẹp.
Phó Hành Chu pha trà xong, thấy cô chơi vui vẻ bèn đứng dậy đi về phía cô.
Bông tuyết trên hai tay Ôn Dạng dần ít đi, tiếp xúc với nhiệt độ lòng bàn tay liền tan ra, Ôn Dạng ngước mắt hỏi anh: “Làm sao mà hay thế nhỉ?”
Phó Hành Chu khẽ nhếch môi: “Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống.”
Ôn Dạng cảm thấy cũng phải.
Đầu mũi cô dính đầy bông tuyết, Phó Hành Chu thấy cô không hề tránh né, bèn đưa tay nới lỏng khăn quàng cổ của cô rồi kéo lên cao hơn một chút, thấp giọng nói: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Ôn Dạng đáp: “Chắc là không đâu.”
Phó Hành Chu nhìn cô, ánh mắt ngậm ý cười.
Lúc này.
Phía sau có người đi tới, nặn một quả cầu tuyết.
Phó Hành Chu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay Ôn Dạng kéo về phía trước, Ôn Dạng loạng choạng ngã vào lòng anh, cằm chạm vào cổ áo anh, bịch một tiếng, một quả cầu tuyết cực lớn nện vào giày Ôn Dạng.
“Ấy, đại ca, vị này là?” Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên phía sau.
Ôn Dạng cố gắng đứng vững, ngước mắt nhìn.
Phó Hành Chu vừa lúc cúi đầu, tầm mắt hai người giao nhau trong không gian trắng xóa.
Nửa bông tuyết rơi trên tóc anh, cũng có nửa bông tuyết rơi trên chóp mũi cô, giống như một bông tuyết bị tách ra làm hai, mỗi người dính một nửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]