Nam Thành vào đông cũng không phải là quá lạnh, nhưng gió đêm vẫn lướt qua từng cơn. Ôn Dạng giữ tầm mắt hồi lâu nhìn anh, Phó Hành Chu cũng chẳng cúi đầu nhìn cô, càng không giống như buột miệng nói ra.
Có lẽ người đàn ông có nội tâm mạnh mẽ mới có thể vững vàng nói ra những lời này. Trong lòng anh, anh nhất định biết rõ tương lai sẽ đi về đâu và hiện tại nên làm gì đúng không?
Ôn Dạng bất giác ngưỡng mộ người như vậy.
Cho nên lúc trước anh nói biết Lê Mạn ngoại tình anh đã rất tức giận, chắc là cũng thật sự tức giận, chỉ là anh càng tỉnh táo hơn, hiểu rõ nên xử lý như thế nào với mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, để cho cuộc sống của mình nhanh chóng quay về quỹ đạo.
Trên người anh có mùi đàn hương nhàn nhạt, Ôn Dạng cũng thích đàn hương, mà thực ra loại anh dùng cũng là loại cô thích, chỉ là hơi đắt mà thôi. Cô hơi buồn ngủ, nghiêng đầu dựa sát vào anh một chút, nhắm mắt lại.
Đi được một đoạn đường, Phó Hành Chu nhận ra động tĩnh của người phụ nữ trong ngực, cúi đầu nhìn thử.
Cô thế mà ngủ thiếp đi rồi.
Làn da trắng nõn như ngọc, hàng mi dài mà cong vút, sống mũi cao thanh tú, thoa một chút son môi màu thạch trái cây, mềm mại y như một chú thỏ con.
Cô được coi là người phụ nữ trang điểm ít nhất mà anh từng gặp.
Yếu đuối, linh động, nhưng cũng không thiếu phần thông minh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714129/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.