Đi cùng Dư Tình vào cửa kiểm tra an ninh, Dư Tình kéo vali, ghé sát vào Ôn Dạng nói: “Phó Hành Chu làm việc thật sự rất chu đáo, quá tốt.”
Ôn Dạng cầm vé trong tay, đối chiếu với sân ga, kéo Dư Tình đi xếp hàng. Khoảng thời gian này người về quê khá đông, mỗi cửa soát vé đều đứng đầy người. Dư Tình kéo lại chiếc túi xách bị trượt trên vali, khẽ kêu lên: “Nhiều người quá, lúc nãy qua kiểm tra an ninh còn chưa cảm thấy gì.”
Ôn Dạng nhìn màn hình LED lớn phía trên: “Năm nay hình như không ít công ty đều cho nghỉ sớm.”
“Hình như là vậy, tớ thấy Lưu Ngu đã tự lái xe về rồi.”
Dư Tình ấn điện thoại, lướt qua bài đăng của Lưu Ngu, nhưng động thái vẫn được cô ấy ghi nhớ.
Từ lúc mở công ty đến nay cuộc sống của Lưu Ngu thay đổi chóng mặt, từ việc phải thuê nhà đến việc vay tiền mua nhà mua xe, rồi đến việc khoác lên mình hàng hiệu, ngày nào cũng đăng ảnh du lịch và cuộc sống nhàn nhã lên vòng bạn bè.
Tất cả mọi người đều trầm trồ.
Chỉ có Dư Tình biết rõ cô ta là loại người gì.
Dẫm lên tâm huyết của cô ấy để trèo lên, công lao đều là của cô ta.
Lướt một lúc thấy vòng bạn bè chẳng có gì hay, Dư Tình cũng không lướt nữa, toàn là tạo thêm phiền muộn, chi bằng nói chuyện với Ôn Dạng. Hai người bám sát hàng ngũ, chẳng mấy chốc đã vào được ga.
Lúc mua vé hơi muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714131/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.