Chương trước
Chương sau
Đi cùng Dư Tình vào cửa kiểm tra an ninh, Dư Tình kéo vali, ghé sát vào Ôn Dạng nói: “Phó Hành Chu làm việc thật sự rất chu đáo, quá tốt.”

Ôn Dạng cầm vé trong tay, đối chiếu với sân ga, kéo Dư Tình đi xếp hàng. Khoảng thời gian này người về quê khá đông, mỗi cửa soát vé đều đứng đầy người. Dư Tình kéo lại chiếc túi xách bị trượt trên vali, khẽ kêu lên: “Nhiều người quá, lúc nãy qua kiểm tra an ninh còn chưa cảm thấy gì.”

Ôn Dạng nhìn màn hình LED lớn phía trên: “Năm nay hình như không ít công ty đều cho nghỉ sớm.”


“Hình như là vậy, tớ thấy Lưu Ngu đã tự lái xe về rồi.”


Dư Tình ấn điện thoại, lướt qua bài đăng của Lưu Ngu, nhưng động thái vẫn được cô ấy ghi nhớ.

Từ lúc mở công ty đến nay cuộc sống của Lưu Ngu thay đổi chóng mặt, từ việc phải thuê nhà đến việc vay tiền mua nhà mua xe, rồi đến việc khoác lên mình hàng hiệu, ngày nào cũng đăng ảnh du lịch và cuộc sống nhàn nhã lên vòng bạn bè.

Tất cả mọi người đều trầm trồ.

Chỉ có Dư Tình biết rõ cô ta là loại người gì.

Dẫm lên tâm huyết của cô ấy để trèo lên, công lao đều là của cô ta.

Lướt một lúc thấy vòng bạn bè chẳng có gì hay, Dư Tình cũng không lướt nữa, toàn là tạo thêm phiền muộn, chi bằng nói chuyện với Ôn Dạng. Hai người bám sát hàng ngũ, chẳng mấy chốc đã vào được ga.

Lúc mua vé hơi muộn nên mua khoang hạng nhất giá cả đắt hơn một chút, nhưng yên tĩnh hơn.

Hai người được nhân viên giúp đỡ cất vali lên giá, sau đó ngồi xuống.


Hai phần đồ ăn Phó Hành Chu đưa được đặt trên bàn gập, Dư Tình mở ra xem: “Ôi trời, toàn đồ ngon.”


Ôn Dạng thò đầu nhìn thử, bên trong là yến sào còn nóng.

Dư Tình quay đầu nháy mắt với Ôn Dạng: “Vừa hay uống cho ấm người, thời tiết quái quỷ gì mà lạnh thế này.”

Ôn Dạng mỉm cười, gật đầu.

Dư Tình đứng dậy thò đầu nhìn hai hộp quà được đặt phía trên: “Cậu nói xem tổng giám đốc Phó tặng quà gì?”

Vừa nãy còn chưa kịp nhìn kỹ, lúc này nhìn kỹ lại, hình như là trà?

Một cân chắc cũng mấy vạn ấy chứ?

Dư Tình còn muốn xem tiếp thì lại có người đến, vali bị đẩy lên một cái, che khuất tầm nhìn. Dư Tình bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống, dù sao cũng không đến nỗi tặng đồ kém chất lượng.

Lúc này Ôn Dạng cảm thấy hơi nóng, cô cởi khăn quàng cổ ra, tàu cao tốc cũng bắt đầu lăn bánh, trong nháy mắt đã nhìn thấy cánh đồng và bầu trời, Ôn Dạng cầm điện thoại chụp vài bức ảnh.

Cô bấm vào avatar của Phó Hành Chu, gửi một bức ảnh qua.

Ôn Dạng: [Tàu của chúng tôi đã khởi hành rồi.]

Chưa đầy một phút, Phó Hành Chu đã trả lời.

Phó Hành Chu: [Chú ý an toàn.]

Ôn Dạng: [Vâng, anh bận xong rồi à?]

Phó Hành Chu trả lời cô: [Ừ.]

Thực tế là chưa, cả phòng họp ngồi đầy người, Phó Hành Chu vừa nghe họ báo cáo vừa cúi đầu cầm điện thoại tranh thủ trả lời tin nhắn của cô.

Ôn Dạng thấy anh không bận, bèn gõ chữ: [Anh còn cố ý bảo thư ký Tưởng đưa chúng tôi đi, anh bận thì giữ anh ấy lại bên cạnh đi, tôi với Dư Tình không sao đâu.]


Phó Hành Chu: [Cậu ấy ở lại Nam Thành còn chút việc phải làm.]

Ôn Dạng: [À, thì ra là vậy.]

Vậy thì cô không còn ngại ngùng nữa.

Ôn Dạng lại nói tiếp: [Anh còn tặng quà nữa.]

Phó Hành Chu trả lời cô: [Không phải thứ gì quý giá, một ít trà với thực phẩm chức năng thôi.]

Ôn Dạng gửi một sticker.

Phó Hành Chu thấy vậy, ánh mắt mang theo ý cười: [Bức ảnh chụp đẹp đấy, chụp bằng điện thoại à?]

Ôn Dạng trả lời: [Vâng, tiện tay chụp thôi.]

Phó Hành Chu: [Cũng rất đẹp.]

Ôn Dạng lại gửi cho anh ba bức ảnh cô vừa chụp.

Phó Hành Chu đều thưởng thức.

Anh trả lời tin nhắn đương nhiên không phải lúc nào cũng kịp thời, mà là một lúc sau mới trả lời, giống như đang bận rộn tranh thủ thời gian vậy, Ôn Dạng đang ở trên tàu cao tốc nên nhất thời không để ý đến điểm này.

Bản thân cô cũng là lúc thì chụp ảnh lúc thì trả lời tin nhắn của anh. Thỉnh thoảng lại bị Dư Tình kéo đi ăn vặt. Dư Tình đã chuẩn bị một túi lớn đồ ăn vặt cho chuyến đi lần này, gặm chân vịt đến mức miệng đỏ hoe.

Hai tiếng rưỡi sau đến ga Nam Dung Thành.

Vừa đúng mười giờ rưỡi trưa.

Mặt trời treo lơ lửng giữa trời, nhưng thời tiết se lạnh, gió thổi qua khiến cánh mũi lạnh buốt, Ôn Dạng cùng Dư Tình kéo vali đi ra ngoài, còn chưa kịp book xe taxi thì đã nhìn thấy bóng dáng của Chúc Vân và Ôn Lệ phía trước. Hai vợ chồng đứng ở đó, phía sau là chiếc xe Toyota Crown mà Ôn Lệ đã lái năm năm, Ôn Dạng kích động kéo vali chạy về phía bố mẹ.

“Bố, mẹ!”

Chúc Vân đang định cầm điện thoại gọi cho Ôn Dạng, vừa quay người lại đã nhìn thấy cô, bà mỉm cười đặt điện thoại xuống. Ôn Dạng nhào tới, Chúc Vân đỡ lấy cô, hỏi: “Sao con không nghe điện thoại?”

Ôn Dạng liếc nhìn: “Con với Dư Tình đang book xe ạ.”

Dư Tình tiến lại gần, cười nói: “Chào chú dì ạ.”

Chúc Vân mỉm cười nhìn Dư Tình: “Dư Tình, đi thôi, may mà dì với bố nó đến sớm, không thì lát nữa lỡ mất.”

Chúc Vân liếc nhìn Ôn Dạng, Ôn Dạng cong môi cười.

“Chắc chắn là không lỡ đâu, ở đây chỉ có lối ra này thôi ạ.”

“Lên xe đi.”

Ôn Lệ cầm lấy vali của họ để vào cốp xe. Ôn Dạng và Dư Tình lên hàng ghế sau.

Chúc Vân lên ghế phụ, Ôn Lệ sau khi cất vali xong thì lên ghế lái khởi động xe. Trong xe ấm áp, Ôn Dạng và Dư Tình nắm tay nhau, cô hỏi: “Mẹ, hai người canh thời gian đến ạ?”

Chúc Vân quay đầu nhìn cô: “Chứ sao nữa, dạo này xe taxi khó gọi, giá lại cao, sợ con bị chặt chém.”

Ôn Dạng: “Chặt chém cũng không được bao nhiêu đâu, nhưng mà con vẫn rất vui vì hai người đến đón con.”

Chúc Vân lườm yêu cô, Ôn Dạng cong khóe môi đáp lại. Nhìn nụ cười của con gái, bà cảm thấy cô đã thay đổi rồi, so với lần gặp trước thì cô cười nhiều hơn hẳn, đôi mắt cũng long lanh xinh đẹp. Như vậy là đủ rồi, nên dần dần bước ra khỏi tổn thương đó thôi. Cũng từ từ trở lại là với đôi mắt ngời sáng năm nào.

Trên đường xe cộ tấp nập nên rất dễ kẹt xe, may mà Ôn Lệ toàn đi đường nhỏ, nhà Dư Tình lại ở xa trung tâm, coi như là vùng ngoại ô của Nam An, quanh đây ruộng lúa rất nhiều.

Xe chạy đến gần nhà thì đã thấy mẹ cô ấy đứng đợi trước cửa, con ngỗng béo đằng sau vỗ cánh quanh chân bà.

Hồi cấp 3 Ôn Dạng từng bị ngỗng nhà Dư Tình rượt cắn váy, từ đó có chút ám ảnh, nên sau khi xuống xe cô không dám lại gần.

Dư Tình cười nhìn cô: “Cậu vẫn còn sợ à?”

Ôn Dạng đẩy cô bạn một cái.

Dư Tình cười lớn, sau khi lấy hành lý thì quay sang cảm ơn Chúc Vân và Ôn Lệ, rồi nói với Ôn Dạng: “Bai bai nhé, chúc mừng năm mới.”

Ôn Dạng cười đáp: “Chúc mừng năm mới.”

Dư Tình xách vali xoay người đi về phía mẹ.

Kể từ khi bố mất, mẹ Dư Tình dựa vào đàn ngỗng nuôi cô ấy ăn học, cho cô ấy vào tận thành phố lớn. Chúc Vân vẫn hay nói: “Diệu Vân là một người mẹ vĩ đại.”

Mẹ Dư Tình tên là Diệu Vân, đều có một chữ Vân trong tên giống như Chúc Vân.

Sau khi tạm biệt hai mẹ con Dư Tình, gia đình ba người lên xe, Ôn Lệ khởi động xe, cẩn thận lùi ra khỏi con đường nhỏ hẹp này, sau đó hòa mình vào đường lớn, chẳng mấy chốc đã đến căn nhà ở trung tâm Nam An, vào khu chung cư xong thì đỗ xe lên lầu.

Chung cư không phải mới xây, tuổi thọ căn hộ cũng kha khá rồi, nhưng tiện nghi sinh hoạt ở đây rất tốt, xung quanh toàn là trường học, năm đó mua căn này chủ yếu là vì cho Ôn Dạng đi học, thêm nữa là chỗ làm của hai vợ chồng Ôn Lệ và Chúc Vân cũng ở gần đây, đi lại rất tiện.

Căn nhà cũ bên kia chỉ về khi nào cúng tổ tiên thôi.

Ôn Dạng kéo vali vào phòng, dọn dẹp sơ qua rồi đi ra ngoài. Cô lấy hộp cơm đã rửa qua trên tàu cao tốc ra, cảm thấy rửa chưa sạch nên lại xách vào bếp rửa tiếp.

Chúc Vân cắt trái cây đi ngang qua sau lưng cô, lên tiếng: “Ra ăn trái cây nè con.”

Ôn Dạng dạ một tiếng.

Cô úp ngược hộp cơm cho ráo nước rồi đi ra ngồi xuống ghế sofa, cầm một miếng dưa lưới lên ăn, Chúc Vân đang dọn đồ đạc cô mang về, liếc nhìn cô hỏi: “Ngọt không?”

Ôn Dạng gật đầu: “Ngọt lắm ạ.”

“Hôm rồi bố con về nhà cũ dọn dẹp nên tiện thể mua của bác Trấn đó, dưa lưới ông ấy trồng giờ ngon lắm.”

Ôn Dạng cảm thấy như ngậm mật ong trong miệng vậy, cô nói: “Ngon thật ạ, như đang uống nước đường ấy.”

Chúc Vân phì cười.

Bà xách hai hộp quà trông khá sang trọng lên liếc mắt nhìn, tưởng là Ôn Dạng mua, trong đó có một hộp là hải sâm, từng con một rất mập mạp, thầm nghĩ con bé này cũng biết mua đồ đấy chứ.

Còn hộp kia là trà, hiệu và giá không hề rẻ, bà nhìn thêm vài lần, nghĩ là Ôn Dạng mua cho bố cô uống.

Bà lấy hộp hải sâm ra để sang một bên.

Ôn Dạng đang ăn dưa lưới thấy vậy bèn hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại lấy riêng hộp đó ra ạ?”

Chúc Vân nói: “Để dành cúng thần.”

Ôn Dạng ồ lên một tiếng: “Ồ, cũng được ạ.”

Cô chỉ vào hộp còn lại: “Loại trà này đắt lắm đấy, mẹ đừng có đem đi tặng người ta nhé.”

Chúc Vân liếc nhìn cô: “Con coi mẹ mù chắc?”

Ôn Dạng chớp mắt, mỉm cười.

Cô vừa nhai dưa lưới vừa thản nhiên nói: “Khách sộp tặng con đó ạ, bảo là thưởng cho con vì đã thiết kế cho anh ấy một căn nhà đẹp.”

Chúc Vân sững người: “Tốt vậy sao?”

Ôn Dạng gật đầu.

Chúc Vân nhấc hộp trà lên, nói: “Vậy càng phải cất kỹ mới được.”

Lúc này Ôn Lệ về đến nhà, ông đi mua thức ăn, vừa mở cửa ra thì đúng lúc có người hàng xóm cũng về. Nhìn theo hướng ông vào trong thấy Ôn Dạng, bà ấy bèn đứng ở cửa cất tiếng chào: “Ôn Dạng về rồi đấy à?”

Ôn Dạng quay đầu lại, thấy là dì đối diện, dì này cũng là hàng xóm cũ ngày trước, mọi người vì con cái nên đều mua nhà ở gần đây, cho nên đều rất quen thuộc.

Cô mỉm cười đáp: “Dạ vâng ạ.”

“Về nhà là tốt rồi, mẹ cháu nhớ cháu lắm đấy.”

Ôn Dạng mỉm cười: “Cháu cũng nhớ mẹ ạ.”

“Vậy khi nào rảnh cháu cũng nên về thường xuyên, Nam Thành không xa, đừng để mẹ cháu lo lắng, các cháu còn trẻ, chuyện gì cũng có thể từ từ.”

Nói thì nói vậy, thực chất cũng là đang an ủi Ôn Dạng.

Ôn Dạng nghe ra được ý tứ của bà ấy, cô mỉm cười đáp: “Dạ, cháu cảm ơn dì Mẫn ạ.”

“Cháu nghỉ ngơi đi, dì vào nấu cơm trước đã nhé.” Dì Mẫn nói.

Ôn Dạng gật đầu.

Chúc Vân bước lên đóng cửa lại, nhìn Ôn Dạng nói: “Về nhà lúc nào cũng sẽ có người hỏi han mấy lời này, con không muốn trả lời thì đừng trả lời.”

Ôn Dạng nói: “Mẹ, con không sao đâu ạ.”

Cô đoán chắc những người quen biết đều biết chuyện của cô với Trình Ngôn Vũ rồi, thị trấn nhỏ này không thể che giấu bất kỳ bí mật gì, một chuyện nhỏ xíu thôi cũng sẽ mọc cánh bay đi khắp nơi. Huống chi lúc trước lúc hai đứa cô kết hôn đã tổ chức tiệc rượu, mời cả mấy dì mai mối, đó là phong tục không thể tránh khỏi, như vậy thì lại càng nhiều người biết chuyện hơn.

Dì Mẫn chỉ là một trong số đó.

Chúc Vân xoa đầu con gái.

Ôn Dạng mỉm cười, chớp mắt: “Con thật sự không sao mà.”

Chúc Vân: “Ừ.”



Chiếc xe dừng ở trước cánh đồng.

Cách đó không xa là một căn nhà hai tầng sừng sững, trong một khu vườn rộng lớn có trồng một số loài hoa đang đung đưa trong gió, nhưng nhìn chung không còn trồng nhiều như trước nữa, ngay cả dây leo cũng mọc ít hơn.

Trình Ngôn Vũ kéo vali bước vào cửa, đi vào trong, bước lên bậc thang, đẩy cửa kêu một tiếng “cọt kẹt”.

Trịnh Khôi Lệ đang cầm điều khiển xem tivi, thấy anh bước vào thì cũng chẳng buồn chào lấy một tiếng, cứ coi như không nhìn thấy anh, rồi lại dời mắt về phía tivi.

Trình Ngôn Vũ khựng lại giây lát rồi gọi: “Mẹ.”

Trịnh Khôi Lệ không đáp lại.

Trình Ngôn Vũ dừng lại vài giây, vẫn xách vali đi vào, đặt hộp quà lên bàn. Trịnh Khôi Lệ vẫn coi như không thấy gì, Trình Sơn cầm cuốn sách đi xuống lầu, nhìn thấy anh.

Trình Ngôn Vũ ngước mắt lên: “Bố ạ.”

Tóc mai của Trình Sơn đã bạc đi một chút, ông ừ khẽ một tiếng, không lạnh nhạt như Trịnh Khôi Lệ, đáp lại một câu: “Về rồi à?”

Trình Ngôn Vũ lập tức đáp: “Vâng, con vừa mới đến ạ.”

Trình Sơn gật đầu, cũng không nói thêm gì, ngồi xuống ghế sô pha nhìn vợ: “Nấu gì ăn chứ nhỉ?”

Trịnh Khôi Lệ cười khẩy.

“Bảo nó tự đi mà làm, nó không có tay không có chân à?”

Trình Sơn bất lực nhìn Trình Ngôn Vũ.

Trình Ngôn Vũ nhỏ giọng nói: “Con không đói đâu, ở trạm dừng chân con ăn rồi, con lên lầu dọn dẹp đây.”

Trình Sơn gật đầu.

Trình Ngôn Vũ nhìn mẹ mình thêm một cái rồi cúi đầu xách vali đi lên lầu. Vào phòng ngủ chính, vừa bước vào trong thì thấy căn phòng đã được dọn dẹp, nhưng phần dọn dẹp nhiều nhất chính là đồ đạc của Ôn Dạng, mọi thứ đều biến hết sạch.

Bước chân của Trình Ngôn Vũ khựng lại.

Anh mở cửa sổ ra, quay đầu lại thì nhìn thấy chiếc hộp khăn giấy đặt trên tủ có kẹp một chiếc kẹp tóc đính ngọc trai.

Đó là của Ôn Dạng.

Trình Ngôn Vũ nhìn chiếc kẹp tóc đó hồi lâu, là anh tự tay mua cho cô, cũng là tự tay cài lên tóc cho cô. Vài phút sau, anh hoàn hồn trở lại, kéo vali đi đến tủ quần áo, vừa mở tủ ra thì thấy bên trong đã trống đi hơn phân nửa, quần áo của Ôn Dạng đều đã được dọn sạch. Trong chiếc tủ này, quần áo của Ôn Dạng từng chiếm hơn phân nửa diện tích.

Ngập ngừng một lúc, anh đóng cửa tủ lại rồi đi ra khỏi phòng, xuống lầu hỏi bố mẹ: “Mẹ, đồ của Ôn Dạng đâu rồi ạ?”

Trịnh Khôi Lệ không thèm để ý đến anh.

Trình Sơn liếc mắt nhìn vợ, rồi lại nhìn Trình Ngôn Vũ, nói: “Dọn hết rồi, vốn là định đem sang cho bố mẹ Ôn Dạng, nhưng họ không nhận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.