Chương trước
Chương sau
Có điều dù sao cũng đã nói rồi, Lục Trạm cũng không tiện chạy làng, bèn gọi điện đặt chỗ ở nhà hàng Tây đó, đi xuống lầu một đoạn là tới. Chủ yếu là môi trường ở đây rất tốt, nằm cạnh cảng Victoria, cho dù là kiến trúc hay phong cảnh đều là tuyệt nhất. Nhà hàng Tây đó ở tầng chín, sát bến cảng, vừa ngồi xuống là hoàng hôn trải dài khắp trời, rất đẹp.

Ôn Dạng ngồi vị trí cạnh lan can, cô không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh hoàng hôn.

Phó Hành Chu đang xem thực đơn.

Lục Trạm cũng lật giở một cuốn thực đơn khác, len lén nhìn hai người họ. Ôn Dạng đang chụp ảnh, Phó Hành Chu thì bưng bình nước lên lặng lẽ rót cho cô một ly nước chanh.

Sau đó hỏi: “Em ăn thịt thăn bò hay sườn chữ T?”

Ôn Dạng vừa chụp ảnh vừa bưng ly nước lên uống một ngụm, cô nhìn Phó Hành Chu: “Sườn chữ T đi?”

Phó Hành Chu gật đầu, nói với người phục vụ bên cạnh là muốn sườn chữ T.


Lục Trạm cũng ngẩng mặt lên khỏi thực đơn, nói với người phục vụ là muốn thịt thăn bò. Phó Hành Chu xem món tráng miệng, lại hỏi Ôn Dạng: “Em muốn món tráng miệng nào?”

Ôn Dạng đặt điện thoại xuống, ghé sát lại chọn bánh mousse. Phó Hành Chu thì gọi thêm một phần salad trái cây.

Lục Trạm vừa gọi món của mình vừa quan sát Phó Hành Chu, trong lòng thầm cảm thán, người anh em này của anh ta cũng có lúc chu đáo phết nhỉ, là kiểu chu đáo âm thầm lặng lẽ.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng, lúc này Phó Hành Chu hỏi Ôn Dạng gọi món như vậy thực chất là đang ghi nhớ Ôn Dạng thích ăn gì. Lục Trạm nghĩ đến đây thì lại càng cảm thán, thật đáng sợ khi người lạnh lùng nghiêm túc.

Không lâu sau.

Món ăn được bưng lên, Ôn Dạng cũng chụp ảnh xong, miếng bít tết kêu xèo xèo, may mà người phục vụ đã che chắn trước. Sau khi lấy tờ giấy đó ra thì tiếng kêu xèo xèo của miếng bít tết nhỏ hơn rất nhiều.

Ôn Dạng cầm dao nĩa lên chuẩn bị cắt, nhưng vì miếng sườn chữ T có xương nên không dễ cắt.


Lục Trạm ở bên cạnh hướng dẫn cô: “Cắt chỗ này, cắt ngang sẽ ngon hơn.”


Ôn Dạng nghe lời Lục Trạm cắt sang bên cạnh, có lẽ con dao không được sắc lắm nên cắt mấy cái vẫn không được, Lục Trạm nhìn mà sốt ruột thay cô, Phó Hành Chu ở đối diện thấy vậy bèn đưa tay ra nói: “Đưa dao nĩa cho tôi đi.”

Ôn Dạng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.

Phó Hành Chu ra hiệu, Ôn Dạng khựng lại giây lát, đành phải đưa dao nĩa cho anh. Phó Hành Chu nhận lấy, đặt lên đĩa của cô chậm rãi cắt giúp cô.

Vài phút sau, miếng bít tết được anh lật lại, cắt thành từng miếng nhỏ.

Sau đó anh đưa dao nĩa lại cho Ôn Dạng.

Ôn Dạng nhận lấy dao nĩa từ bàn tay thon dài của anh, dái tai cô không khỏi nóng lên.

Lục Trạm ở bên cạnh câm nín.

Còn có thể như vậy sao?

Món ăn nhanh chóng được dọn lên hết, phần của Ôn Dạng đã được cắt xong, cô dùng nĩa xiên lên ăn. Phó Hành Chu cắt xong phần của mình thì cũng bắt đầu ăn. Món tráng miệng được mang lên đặt bên cạnh tay Ôn Dạng. Lục Trạm vừa cắt miếng bít tết của mình, vừa ngồi ở vị trí nhô ra của khu vực hình tam giác, lúc này giống như một bóng đèn cỡ lớn cực chói mắt.

Ăn cơm xong.

Màn đêm buông xuống, cảnh đêm của cảng Victoria đẹp mê hồn, trước đó Ôn Dạng đã xem qua rồi, nhưng lúc này nhìn lại vẫn thấy rất đẹp. Phó Hành Chu thanh toán xong, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của cô thì hỏi: “Em đã đặt khách sạn chưa?”

Ôn Dạng quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của anh, gật đầu: “Rồi ạ.”

“Ở đâu?”

“Trung Hoàn.”

Phó Hành Chu khẽ gật đầu, cất thẻ đi: “Vậy đi dạo quanh cảng Victoria nhé?”

Ôn Dạng thoáng khựng lại: “Được.”

Lục Trạm ở bên cạnh chứng kiến, vừa rồi anh ta đã ý thức được bản thân mình là một bóng đèn sáng chói đến mức nào, bèn nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây, hai người cứ từ từ đi dạo nhé.”

Phó Hành Chu liếc nhìn anh ta.

Ôn Dạng cười nói: “Tạm biệt anh Lục.”

“Tạm biệt Ôn Dạng.”

Lục Trạm lấy chìa khóa xe đi về phía khu chung cư của mình.

Phó Hành Chu dẫn Ôn Dạng xuống cầu thang, đi bộ từ đây là có thể đến cảng Victoria, gió nhẹ thoang thoảng phả vào mặt. Chẳng mấy chốc hai người đã đến ven quảng trường, lúc này có rất nhiều người ra ngoài dạo chơi tản bộ, Ôn Dạng áp tay lên dấu vân tay của nghệ sĩ ở đây, ai đến đây cũng vô thức muốn áp tay lên đó.


Phó Hành Chu đứng bên cạnh cô, thấy vậy bèn nói: “Tay hơi nhỏ.”

Ôn Dạng nghe vậy thì rụt tay về.

Phó Hành Chu khẽ nói: “Nhỏ nhắn xinh xắn.”

Tai Ôn Dạng hơi nóng lên.

Cô nhìn Phó Hành Chu: “Tổng giám đốc Phó sống bên này có thường xuyên đến đây không?”

Phó Hành Chu: “Ít lắm.”

“Môi trường dù tốt đến đâu thì ở lâu cũng thành quen.” Anh nói.

Ôn Dạng ngẩng đầu, cười thầm: “Cho nên người ta mới nói, du lịch chính là đi từ nơi mình chán sống đến nơi người khác chán sống.”

Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên: “Lời tuy thô nhưng ý thì đúng.”

Ôn Dạng cũng khẽ cười.

Cảnh đêm ở đây đẹp, gió cũng dễ chịu, hơn nữa hiện tại đã gần đông. Nhưng thời tiết ở Hồng Kông cũng tương tự như Nam Thành, Ôn Dạng mặc áo dài tay cũng không cảm thấy lạnh.

Cô dựa vào lan can, ngắm nhìn cảnh đêm.

Phó Hành Chu đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại nghe điện thoại hoặc trả lời tin nhắn.

Gió thổi làm tóc cô rối tung, vài sợi tóc lướt qua cánh tay anh.

Đúng lúc này, bỗng nhiên vài giọt nước từ trên trời rơi xuống, rơi trên mặt hai người, trong đám đông đang tản bộ có người nói: “Mưa rồi!”

Ôn Dạng vội vàng rời khỏi lan can, nhìn Phó Hành Chu. Phó Hành Chu cất điện thoại đi, nói: “Đi thôi, tìm chỗ trú mưa đã.”

Ôn Dạng ừm khẽ một tiếng, đi bên cạnh anh. Hai người đi về hướng cầu vượt, nhưng mưa càng lúc càng lớn, Phó Hành Chu đưa tay che trên đỉnh đầu cô, cũng không còn giữ phong độ lịch lãm nữa, một tay nắm lấy vai cô kéo cô chạy nhanh về phía cầu vượt, đáng tiếc vẫn không kịp. Không thể quay lại đối diện, hai người chỉ có thể nhanh chóng dừng lại ở trạm xe buýt.

Lúc này trạm xe buýt không có ai.

Bến xe không lớn.

Tóc mai và cổ áo Ôn Dạng đã ướt một nửa.

Phó Hành Chu cũng vậy, anh còn ướt hơn cô, cổ tay, cổ áo, tóc tai đều đang nhỏ nước, hai người đứng đối diện nhau. Ôn Dạng thấy vậy bèn mở túi xách ra, lấy một gói khăn giấy rồi xé ra đưa cho Phó Hành Chu. Có giọt nước theo đường quai hàm và sống mũi anh trượt xuống, Phó Hành Chu nhận lấy lau tóc. Ôn Dạng cũng lấy một tờ lau tóc mái của mình.

Cô khẽ nói: “Trận mưa này đến bất ngờ thật.”

Phó Hành Chu khẽ “ừm” một tiếng, lại rút từ tay cô một tờ khăn giấy, vốn định tự lau cho mình, nhưng ánh mắt lại rơi trên hàng mi và sống mũi cô, ở đó toàn là giọt nước.

Phó Hành Chu đưa tay tới lau sống mũi và hàng mi cho cô. Ôn Dạng bất ngờ ngẩng đầu lên từ tờ khăn giấy, chạm phải ánh mắt của anh.

Phó Hành Chu lại vuốt tóc mái cho cô, giọng nói lành lạnh nhưng hơi khàn: “Thử với anh nhé?”

Hàng mi Ôn Dạng vẫn còn đọng nước.

Trên bến xe buýt chỉ có hai người, phía sau là con đường đầy ánh đèn neon vụt qua, cả thành phố chìm trong màn mưa, Ôn Dạng nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh trong màn mưa.

Cô mấp máy môi, không nói nên lời, vừa chớp mắt thì giọt nước trên mi rơi xuống.

Phó Hành Chu lau cằm cho cô: “Hiểu rồi, em muốn suy nghĩ thêm đúng không?”

Ôn Dạng gật đầu.

Anh mải lau cho cô, nước mưa trên tóc mái anh cũng nhỏ xuống, Ôn Dạng lại rút một tờ khăn giấy, do dự giây lát rồi kiễng chân lau đi giọt nước trên lông mày anh, thấm đi phần lớn nước.

Phó Hành Chu liếc mắt nhìn, đôi mắt như mực vốn dĩ rất đẹp và luôn xa cách hờ hững đó rơi trên mặt cô.

Rõ ràng là không có gì.

Nhưng mặt Ôn Dạng hơi nóng lên.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại phía sau, Tưởng Dược cầm một chiếc áo khoác vest và một chiếc ô bước ra, nhìn thấy cảnh này thì không dám tiến lên. Phó Hành Chu dường như nhìn thấy anh ấy, quay người đưa tay ra.

Tưởng Dược lập tức tiến lên, đưa áo khoác cho Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu đưa tay nhận lấy, người anh che khuất Ôn Dạng, khoác áo khoác từ trước ra sau cho Ôn Dạng. Vì áo cô màu trắng, mưa thấm vào nên đã hơi lộ ra, cho dù là vai hay xương quai xanh.

Phó Hành Chu không nhìn xuống, Ôn Dạng không hề cảm thấy bị mạo phạm, kéo áo khoác lại. Phó Hành Chu nhận lấy chiếc ô trong tay Tưởng Dược, nửa ôm vai Ôn Dạng đi về phía xe.

Tưởng Dược đứng ở ghế lái, không dám nhìn nhiều.

Phó Hành Chu mở cửa xe, Ôn Dạng ngồi vào trong.

Phó Hành Chu quay lại bên kia, Tưởng Dược nhận lấy ô, sau đó anh cũng cúi người ngồi vào.

Trong xe bật điều hòa, thời tiết này gặp mưa nên rất lạnh. Quần Ôn Dạng cũng hơi ướt, cô hơi lo lắng sẽ làm ướt ghế.

Chiếc xe màu đen khởi động, lao vào màn mưa.

Phó Hành Chu mở một chiếc cốc giữ nhiệt nhỏ xinh, bên trong là nước nóng, anh đưa cho cô.

Ôn Dạng quay đầu lại nhìn thấy.

Phó Hành Chu nói: “Cốc mới, cố ý lấy đấy.”

Một câu nói đã xóa tan mọi lo lắng của cô, Ôn Dạng chớp chớp mắt, đưa tay nhận lấy cốc: “Cảm ơn anh.”

Cô uống một ngụm nước, rất ấm, chắc là nước nóng pha thêm chút nước lọc nguội nên nhiệt độ vừa phải không quá nóng, nhưng uống vào cũng rất dễ chịu, cơ thể lập tức ấm lên.

Quan trọng nhất là chiếc cốc rất dễ thương, là hình chú thỏ nhỏ.

Ôn Dạng ôm chiếc cốc nhỏ, uống từng ngụm từng ngụm.

Phó Hành Chu thì tùy ý hơn, anh uống nước khoáng, nhìn cô uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, khóe môi anh hơi nhếch lên.

Chiếc xe chạy thẳng đến khách sạn nơi Ôn Dạng ở.

Nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Dạng lúc này, Phó Hành Chu tiễn cô lên lầu, đưa cô đến tận cửa phòng. Ôn Dạng nắm lấy áo khoác chào tạm biệt anh ở cửa: “Cảm ơn anh vì tối nay, cũng làm phiền anh rồi.”

Phó Hành Chu: “Không phiền.”

“Khi nào em về Nam Thành?”

Ôn Dạng suy nghĩ giây lát: “Chắc là ngày mai.”

Phó Hành Chu gật đầu.

Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: “Áo khoác tôi sẽ mang về giặt khô, sau khi giặt xong sẽ đưa cho anh.”

Phó Hành Chu: “Được.”

Ôn Dạng nhẹ giọng nói: “Vậy chúc anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cánh cửa khép lại.

Phó Hành Chu xoay người đi về phía thang máy, anh đưa tay nới lỏng cổ áo, chiếc áo sơ mi vẫn còn hơi ẩm ướt dính sát vào lồng ngực, bờ vai rộng eo thon, cơ bụng săn chắc.

Ôn Dạng trở lại ghế sofa, cẩn thận lấy áo khoác của anh từ trên vai xuống, hương thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương rất dễ chịu. Cô treo áo khoác lên móc, vì người ướt sũng nên vội vàng đi lấy đồ ngủ đi tắm.

Bước vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.

Chiếc áo cô đang mặc có phần cổ áo bằng ren, lúc này cổ áo dính sát vào da thịt, bờ vai, xương quai xanh và cả đồ lót càng khỏi phải nói, ẩn hiện lấp ló.

Ôn Dạng giật mình, giờ cô mới biết mình trông chật vật đến nhường nào.

Thế nhưng Phó Hành Chu hoàn toàn không để cô cảm thấy sự chật vật của mình, ánh mắt anh chưa từng đảo loạn, Ôn Dạng lúc này mới phát hiện anh không giống với đa số đàn ông.

Bởi vì vấn đề ngoại hình của cô.

Thế giới này không phải lúc nào cũng tươi đẹp, hồi cấp ba cô mới dậy thì có không ít nam sinh nhìn chằm chằm vào một số chỗ trên người cô, cũng có người thấy cô mặc váy thì cứ nhìn vào chân cô từ xa.

Thời đại học, lúc cùng nhau đi biển, cô mặc áo và quần đùi màu đen, xuống nước một lúc ngoi lên, những nam sinh đi ngang qua cô cũng sẽ vô thức nhìn chòng chọc vào cô.

Những ánh mắt dò xét của đám con trai đó, Ôn Dạng đã chứng kiến quá nhiều.

Nếu như lúc nãy Phó Hành Chu nhìn thêm vài lần, Ôn Dạng tuyệt đối không thể thản nhiên như vậy, sự che giấu và lúng túng nhất định sẽ chiếm cứ tâm trí cô, nhưng chính anh lại lặng lẽ che chở cho cô.

Anh là một người đàn ông tốt.

Ôn Dạng ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó xả đầy một bồn nước nóng, bước vào ngâm mình thư giãn.

Tắm xong đi ra, cả người thoải mái hơn rất nhiều, cô mặc áo ngủ lau tóc.

Chuông cửa vang lên.

Cô đi tới, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bên ngoài là robot của khách sạn.

Ôn Dạng thoáng sửng sốt, mở cửa ra.

Ngăn đựng thức ăn của robot mở ra, một bát canh gừng nóng hổi xuất hiện trước mắt. Giọng nói mềm mại của robot vang lên: “Mời quý khách nhận đồ ăn.”

Ôn Dạng đưa tay nhận lấy bát canh.

Robot nói: “Làm ơn đóng bụng giúp tôi.”

Ôn Dạng ấn vào, đóng lại.

Robot xoay người bỏ đi, còn lẩm bẩm: “Cay chết tôi rồi.”

Ôn Dạng nhìn bát canh trong tay: “…”

Khá là cay.

Cô xoay người trở về phòng, đóng cửa lại. Bát canh này không phải cô gọi, cô đặt lên bàn rồi xé lớp giấy bọc bên trên ra, sau khi nhìn chằm chằm một lúc mới uống thử một ngụm, đầu lưỡi như muốn bay lên vì cay, điện thoại trên bàn reo ting ting.

Cô liếc nhìn.

Phó Hành Chu: [Canh gừng đã được gửi đến chưa?]

Ôn Dạng cầm điện thoại, trả lời anh: [Đã gửi đến rồi, tôi đang uống.]

Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, anh về đến nhà chưa?]

Phó Hành Chu: [Vừa mới đến.]

Phó Hành Chu: [Uống canh xong thì nghỉ ngơi sớm đi nhé.]

Ôn Dạng: [Vâng, anh cũng vậy nhé.]

Phó Hành Chu: [Ừ.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.