Chương trước
Chương sau
Ngồi trên ghế sofa uống xong bát canh gừng, cả người Ôn Dạng nóng bừng lên, bèn lấy chăn điều hoà mỏng bọc lấy người, sau đó ôm laptop dựa vào ghế sofa, chỉnh sửa số liệu đo đạc của hôm nay, còn chụp ảnh lại.

Căn hộ của Lục Trạm thực ra khá rộng, nhưng mà chỗ anh ta muốn thiết kế lại quá nhiều, Ôn Dạng chậm rãi xử lý.

Canh gừng khá cay, uống vào cũng rất thoải mái, một phát xua tan đi cơn lạnh trên người, cuối cùng Ôn Dạng cuộn mình trong chăn ngủ quên trên ghế sofa, trong phòng có bật hệ thống sưởi.


Một đêm cho đến khi trời sáng, Ôn Dạng vẫn còn trong chăn ấm áp.


Điện thoại vang lên, cô mơ màng đưa tay sờ soạng bên cạnh, cầm lấy di động. Vì đang buồn ngủ nên cô chỉ nhập nhèm nhìn thoáng qua số người gọi đến, cũng chưa thấy rõ là ai đã nhận máy, áp vào tai.

Cất giọng lười biếng: “Alo.”

Phó Hành Chu vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, đang đi vào toà nhà, nghe thấy giọng nói này anh khựng lại mấy giây, giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng hơn: “Đánh thức em à?”

Ôn Dạng nghe đến đây vẫn có chút mơ màng, hai giây sau mới phản ứng lại là ai, cô tỉnh táo hơn một chút, khẽ khàng bò dậy rồi nhỏ nhẹ đáp: “Không có, không có, hình như tôi ngủ quên mất.”

“Mấy giờ em lên tàu cao tốc?”

Ôn Dạng vẫn đang ngái ngủ, trong phòng kéo rèm cửa sổ nên tối om, cô ngồi thẳng dậy: “Mười giờ rưỡi ạ.”

Cô muốn xem giờ trên điện thoại.

Phó Hành Chu bước lên thang máy, nhẹ giọng nói: “Vậy còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi, chín giờ rưỡi Tưởng Dược đưa em ra ga tàu.”

Ôn Dạng cũng nhìn thấy giờ, mới bảy giờ sáng, cô dựa vào tay vịn ghế sofa, gật gù đáp: “Không cần làm phiền thư ký Tưởng đâu, tôi tự bắt xe đi là được rồi.”


Giọng nói của cô còn hơi khàn, khe khẽ như có chút ngại ngùng không mở miệng được.


Phó Hành Chu vào nhà, lấy khăn mặt lau cổ rồi tới quầy bếp rót nước uống, hỏi: “Giọng em làm sao vậy?”

Ôn Dạng khựng lại, cô đưa tay sờ sờ cổ họng, mấy giây sau mới phản ứng lại: “Hình như là bị nóng trong người rồi.”

Phó Hành Chu đang uống nước, vừa nghe vậy thì phì cười một tiếng. Ôn Dạng lần đầu tiên nghe thấy anh cười thành tiếng, cô ngẩn người ra.

Trong mắt Phó Hành Chu nhuốm ý cười, nhẹ giọng nói: “Chắc là do uống canh gừng đấy.”

Ôn Dạng xoa xoa cổ họng, nhỏ giọng nói: “Hình như là vậy, tổng giám đốc Phó, sao anh lại cười tôi thế?”

Phó Hành Chu khẽ nhướng mày: “Không thể cười à?”

Ôn Dạng ở bên này lắc đầu, cô ghé vào tay vịn ghế sofa, mềm giọng nói: “Tôi là thế đấy, thỉnh thoảng ăn đồ gì đó kích thích một chút là bị nóng trong người liền.”

Phó Hành Chu lại uống một ngụm nước, nói: “Không bị cảm là tốt rồi.”

Ôn Dạng ừ một tiếng.

Cô thì thầm: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”

Phó Hành Chu ở bên kia cũng ừ một tiếng.

Ôn Dạng xuống khỏi sofa đi dép lê, nói: “Tôi đi rửa mặt trước đây.”

Phó Hành Chu nói: “Ừm.”

“Vậy cúp máy nhé?”

“Ừm.”

Cúp máy xong đặt điện thoại xuống, Ôn Dạng kéo rèm cửa ra, bên ngoài ánh nắng ngập tràn, cơn mưa tối qua gột rửa đất trời, khiến bầu trời trở nên trong xanh hơn. Ôn Dạng vươn vai, xoay người đi rót nước uống, uống hết hai cốc nước ấm vào bụng thì cổ họng không còn khô như lúc đầu nữa.

Canh gừng là như thế, đặc biệt là uống trước khi đi ngủ. Nếu đã uống hết rồi thì thật ra nên uống chút nước cho trôi xuống, nhưng Ôn Dạng lại quên mất, chỉ lo uống canh, mà canh đó còn cho thêm đường đỏ, lại càng dính hơn.


Cô vệ sinh cá nhân xong, phục vụ khách sạn mang bữa sáng lên.


Ăn xong, Ôn Dạng bắt đầu thu dọn hành lý, vì là chuyến tàu cao tốc lúc mười giờ rưỡi nên phải đi sớm một chút. Ôn Dạng xách hành lý xuống lầu làm thủ tục trả phòng, ra đến cửa khách sạn.

Tưởng Dược đã đợi ở cách đó không xa.

Anh ấy nhìn thấy Ôn Dạng thì lập tức tiến lên, cười nói: “Cô Ôn, chào buổi sáng.”

Ôn Dạng khựng lại, cô không ngờ Phó Hành Chu lại sắp xếp cho Tưởng Dược đưa cô đi, cô cười nói: “Thư ký Tưởng, lại gặp mặt rồi, còn làm phiền anh nữa.”

“Không phiền chút nào, cô Ôn, mời cô.” Tưởng Dược tiện tay nhận lấy vali hành lý giúp Ôn Dạng, cô buông tay ra, đi theo Tưởng Dược. Tưởng Dược giúp cô đặt vali hành lý vào cốp xe. Ôn Dạng vốn định ngồi ở ghế phụ, nhưng Tưởng Dược lại mở cửa ghế sau cho cô, Ôn Dạng do dự giây lát rồi cúi người ngồi vào trong.

Tưởng Dược trở lại ghế lái, khởi động xe.

Tưởng Dược nhìn Ôn Dạng qua kính chiếu hậu, cười hỏi han: “Sao cô Ôn không ở lại thêm hai hôm nữa, tiện thể đi dạo chơi ở Hồng Kông.”

Ôn Dạng ngước mắt lên, cười nói: “Còn công việc nữa mà, phải nhanh chóng quay về Nam Thành thôi.”

Nghe vậy, Tưởng Dược gật đầu.

Anh ấy dời tầm mắt khỏi kính chiếu hậu, tập trung lái xe. Lúc mới gặp, trên người cô Ôn mang theo một cảm giác vỡ vụn rất mạnh mẽ, đó là một loại cảm giác bất lực trong hoàn cảnh khó khăn, hầu hết thời gian khóe mắt đều đỏ hoe. Bây giờ đã phai đi cảm giác vỡ vụn mãnh liệt đó, vẻ đẹp hiện ra giữa hàng lông mày cô càng thêm rõ ràng.

Dùng một câu để hình dung, đó chính là xinh đẹp như hoa.

Xe dừng lại ở cổng vào ga tàu cao tốc, Tưởng Dược giúp Ôn Dạng lấy hành lý ra, Ôn Dạng kéo vali hành lý, mỉm cười nói: “Cảm ơn thư ký Tưởng, lát nữa anh lái xe về cẩn thận nhé.”

“Được, cô Ôn cũng vậy, đến nơi nhớ nhắn tin cho tổng giám đốc Phó nhé.”

Ôn Dạng khựng lại, mỉm cười ừm một tiếng.

Tưởng Dược mở ghế lái, lấy một hộp giữ nhiệt ba tầng rất đẹp mắt ra đưa cho Ôn Dạng, nói: “Đây là một ít đồ ăn, tổng giám đốc Phó nói để cô ăn dọc đường.”

Ôn Dạng hơi sững người.

Tưởng Dược ra hiệu cho cô nhận lấy, một lúc sau Ôn Dạng mới đưa tay nhận lấy, ngước mắt lên nói: “Giúp tôi cảm ơn tổng giám đốc Phó nhé.”

Tưởng Dược cười: “Hay là tự cô cảm ơn anh ấy đi.”

Ôn Dạng mím môi, dái tai hơi nóng lên, xách hộp giữ nhiệt rồi kéo vali hành lý đi vào cổng. Cô vừa đi vừa nhìn mặt đất nhẵn bóng, ánh mắt rơi trên chiếc hộp giữ nhiệt tinh xảo.

Thực ra từ khi cô thích nấu ăn và học nấu ăn, cô thường xuyên chuẩn bị cơm hộp cho Trình Ngôn Vũ, thỉnh thoảng cũng chuẩn bị cho nhân viên trong công ty quảng cáo luôn.

Hình như từ rất lâu rồi đều là cô chuẩn bị cơm hộp cho người khác, đây là lần đầu tiên sau hai năm có người chuẩn bị cơm hộp cho cô.



Hồng Kông, trụ sở chính của Khinh Chu.

Một cuộc họp kéo dài kết thúc, Phó Hành Chu cùng một vài quản lý cấp cao sóng vai bước đi, vừa đi vừa nói chuyện, vị quản lý bên cạnh hỏi: “Tổng giám đốc Phó quyết định đầu tư vào Khang Nguyên rồi sao?”

Trợ lý lấy tài liệu đưa cho Phó Hành Chu, Phó Hành Chu nhận lấy, vừa lật xem vừa đáp: “Quyết định rồi.”

“Nếu đã vậy, chi bằng mua luôn ống kính tele.”

Phó Hành Chu quay đầu nhìn đối phương: “Được.”

Vị quản lý gật đầu, anh ta vốn dĩ luôn táo bạo, đã quyết tâm bước chân vào ngành này rồi chi bằng làm cho tốt nhất, nắm trong tay quyền lên tiếng lớn hơn. Phó Hành Chu đặt tài liệu lên tay anh ta: “Anh sắp xếp đi.”

“Được.”

Phó Hành Chu đẩy cửa bước vào văn phòng, Lục Trạm đeo kính râm đang ngồi trên ghế sofa, vẫy tay về phía anh.

Phó Hành Chu lạnh nhạt liếc nhìn anh ta rồi đi đến sau bàn làm việc, trên bàn là một chồng tài liệu, anh mở ra xem. Lục Trạm đứng dậy tới trước bàn làm việc, chống tay lên bàn, cười nói: “Cậu theo đuổi con gái nhà người ta mà chỉ biết tặng đồ ăn thôi à?”

Phó Hành Chu lật xem tài liệu: “Dân dĩ thực vi thiên*.”

(*nằm trong câu ‘Quốc dĩ dân vi bổn, dân dĩ thực vi thiên’: nghĩa là quốc gia lấy dân làm gốc, dân lấy lương thực làm trọng)

Lục Trạm khoanh tay cười, gật đầu: “Đúng là vậy.”

Phó Hành Chu khép tài liệu, ngước mắt lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lục Trạm cười cười đáp: “Không có chuyện gì cả, đến thăm cậu thôi.”

Phó Hành Chu lười để ý đến anh ta.

“Tự pha cà phê đi.”

“Được, lát đi ăn trưa nhé, tôi ăn ở canteen công ty cậu.”

Phó Hành Chu: “Tuỳ cậu.”

Lục Trạm lại trở về sofa ngồi xuống, vắt chéo chân lật tạp chí, lại nhớ tới hình ảnh Phó Hành Chu và Ôn Dạng ở chung tối hôm qua. Kỳ thật thì kiểu con gái như Ôn Dạng không dễ công phá, chủ yếu là cô không có dã tâm và mục đích lớn giống những cô gái khác. Nhìn cách ăn mặc, túi xách hay điện thoại trang sức gì đó của cô là biết cô chỉ chọn đúng chứ không chọn đắt, vừa không hâm mộ người khác có, cũng không mong cầu đồ xa xỉ.

Kiểu con gái này vừa nhìn là biết gia đình không tồi, được bố mẹ chiều chuộng, rất có chủ kiến, theo đuổi cô thật sự phải kiên nhẫn.



Tàu cao tốc 10 rưỡi mới xuất phát, Ôn Dạng nhất định phải trải qua một khoảng thời gian ăn trưa trên tàu. Khoảng 12 giờ, trong toa tàu cao tốc đâu đâu cũng thoang thoảng mùi thức ăn trong hộp cơm, Ôn Dạng đang xử lý công việc trên tàu, máy tính đặt trên bàn. Tới lúc ngửi thấy mùi cơm cô mới ngẩng đầu lên, mọi người đều đang ăn cơm. Cô uống một ngụm nước, gập máy tính lại, nhìn hộp giữ nhiệt, cầm lấy rồi nhẹ nhàng mở ra.

Tầng trên cùng là sushi tinh xảo, còn có thêm món ăn kèm khai vị, tầng giữa là điểm tâm Trung Hoa tinh tế, rất nhiều loại, còn có bánh dứa nổi tiếng nhất Hồng Kông.

Tầng dưới cùng là canh, canh bí đao hầm sườn heo.

Chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa đều là những món Ôn Dạng rất thích ăn, điểm tâm Trung Hoa có mấy loại là Ôn Dạng đã gọi ở nhà hàng cạnh triển lãm hôm đó.

Hộp giữ nhiệt còn có kèm theo đũa và thìa, Ôn Dạng cầm đũa lên thử một miếng sushi cá chình, rất ngon.

Cô cong khóe môi.

Mấy phần cơm hộp đi ngang qua cũng không còn hấp dẫn cô nữa, cô chậm rãi ăn hết rồi uống canh, cả người đều no nê, vô cùng thoải mái, nhất là canh sườn heo, vừa thanh đạm lại rất thích hợp để uống lúc này.

Đến Nam Thành.

Ôn Dạng vừa lên xe taxi, điện thoại vang lên.

Cô cầm lên nhìn thoáng qua, là Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu: [Em đến chưa?]

Ôn Dạng trả lời: [Vừa đến ạ.]

Phó Hành Chu: [Được.]

Ôn Dạng tiếp tục gõ: [Tổng giám đốc Phó, đồ ăn rất ngon.]

Phó Hành Chu: [Ngon là được.]

Ôn Dạng gửi một sticker cảm ơn dễ thương.

Phó Hành Chu nghiêm túc trả lời: [Không cần khách sáo.]

Ôn Dạng khẽ mỉm cười.

Đến nơi ở, Ông Dạng rửa hộp giữ nhiệt, dọn dẹp vali, lấy quần áo thay ra đem đi giặt, sau đó tiện thể ôm áo khoác của Phó Hành Chu xuống lầu mang đến tiệm giặt khô. Quần áo của anh rất đắt tiền, nhãn hiệu không rõ ràng nhưng vừa nhìn là biết đặt may riêng, chị chủ tiệm giặt khô rất cẩn thận cầm lấy, vuốt phẳng phiu rồi treo lên, còn đưa cho Ôn Dạng tờ khai báo giá. Ôn Dạng cất tờ khai báo giá, xách máy tính chạy nhanh đến studio, lúc này vừa đúng khoảng 2 rưỡi chiều.

Giờ này, ước chừng Dư Tình đang nghỉ ngơi.

Ôn Dạng cẩn thận đẩy cửa không để phát ra tiếng động, nào ngờ vừa bước vào đã phát hiện bầu không khí không đúng, Đào Lật và Dư Tình đều không ngủ, Dư Tình cầm điện thoại đứng bên bàn, hốc mắt đỏ hoe, đang tức giận nói: “Nếu anh nói sớm là muốn đổi studio thì tôi cần gì phải thức đêm vẽ cho anh? Bây giờ bản vẽ sắp xong rồi, anh lại nói với tôi là anh không cần nữa, có ai ăn hiếp người như anh không?”

Ôn Dạng sững sờ.

Đào Lật ở bên cạnh cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhìn thấy Ôn Dạng, cô ấy cũng lập tức lộ ra vẻ uất ức. Ôn Dạng nhìn về phía Dư Tình, hốc mắt Dư Tình vẫn còn đỏ, cô ấy dựa vào bàn, liếc mắt đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm: “Khốn kiếp… Mẹ nó.”

Ôn Dạng thấy vậy thì bước nhanh tới che miệng cô ấy lại. Sau khi liếc nhìn cô ấy, Ôn Dạng cẩn thận buông cô ấy ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy. Dư Tình gật đầu, vừa được buông ra, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói với đầu dây bên kia: “Tùy anh, studio Vận Nhiễm kia đầy rẫy thị phi, chúc anh gặp nhiều vấn đề về căn nhà.”

Nói xong cô ấy gập điện thoại lại, tức đến ngực phập phồng.

Ôn Dạng vừa nghe đến studio Vận Nhiễm thì đã biết tại sao Dư Tình lại tức giận như vậy, cô nắm lấy tay Dư Tình: “Chuyện gì vậy, vị khách hàng kia làm sao?”

Dư Tình ngửa đầu uống một ngụm nước lớn rồi nói: “Còn có thể thế nào nữa, Lưu Ngu giành đơn chứ sao. Bản thảo của tớ sắp xong rồi, thế mà cô ta lại ngang nhiên chen chân vào, tên họ Triệu kia thấy danh tiếng bên họ vang dội, mức ưu đãi lớn, ngay cả tiền đặt cọc bên tớ anh ta cũng không cần, thẳng thừng chạy sang bên đó.”

Ôn Dạng nhíu mày.

Thiết Kế Vân Xích mở cũng đã lâu, với bên Lưu Ngu luôn là nước sông không phạm nước giếng, chủ yếu là cũng chẳng có chỗ nào có thể phạm. Đơn hàng và danh tiếng bên họ căn bản không thể so với bên Lưu Ngu, Lưu Ngu hẳn là rất rõ ràng, bọn họ cũng không thể giành được khách hàng bên Lưu Ngu, ai ngờ Lưu Ngu lại tự hạ mình đi giành đơn.

Sắc mặt Ôn Dạng cũng trở nên nghiêm trọng.

Việc này có một là có hai, không thể để cô ta lấn tới được.

Ôn Dạng nhìn Dư Tình: “Cậu đừng nóng giận, chúng ta cùng nghĩ cách.”

“Còn nghĩ cách gì nữa, bây giờ vừa nhắc đến chuyện liên quan tới Lưu Ngu là tớ lại căng thẳng, cả người khó chịu vô cùng.”

Ôn Dạng biết rõ, Dư Tình một phần là bởi vì nguyên nhân sức khỏe, một phần lớn là bị Lưu Ngu áp chế như vậy nên rất không cam tâm, cũng đã ra ngoài tự mình làm chủ rồi.

Mỗi người đi một con đường riêng, thế mà Lưu Ngu cứ phải xen chân vào.

Ôn Dạng cầm lấy điện thoại của Dư Tình, nói: “Để tớ gọi điện thoại cho anh Triệu.”

Dư Tình gật đầu.

Cô ấy ngồi xuống, rút một tờ khăn giấy lau mũi và mắt.

Đào Lật cầm cốc đi rót nước cho cô ấy.

Ôn Dạng nhìn số điện thoại, đi đến khu nghỉ ngơi rồi bấm gọi, khoảng hai phút sau bên anh Triệu mới bắt máy, giọng điệu của anh ta không được tốt: “Thiết kế Dư, còn chuyện gì muốn nói sao? Tôi không cần tiền đặt cọc đó nữa, biết chưa? Cô mà còn mắng người nữa là tôi sẽ không khách sáo đâu đấy.”

“Xin chào, anh Triệu, thật ngại quá, thiết kế Dư trước kia từng làm việc ở Vận Nhiễm, cô ấy không phải cố ý muốn mắng người đâu, cô ấy chỉ là có chút tức giận thôi.”

“Tức giận? Tôi cũng tức giận đây, thế nào? Huỷ đơn cũng không được à? Các cô muốn cạnh tranh hay muốn làm gì thì liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là chọn một studio thiết kế tốt nhất thôi mà.”

“Anh chắc chắn Vận Nhiễm là tốt nhất sao?” Ôn Dạng nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Bên phía anh Triệu đang định hùng hồn nói gì đó, lại nghe Ôn Dạng hỏi như vậy thì có hơi ngẩn người: “Ý cô là gì?”

Ôn Dạng ôn hòa nói: “Thiết kế Dư và sếp Lưu bên đó thời đại học là chị em cùng trường, thiết kế Dư vừa tốt nghiệp xong là vào thẳng studio của sếp Lưu làm việc, lúc đó chính sếp Lưu đã lôi kéo cô ấy đến làm việc cho mình. Trong hai năm nay, tám mươi phần trăm đơn hàng của Vận Nhiễm đều là do thiết kế Dư đảm nhiệm, sếp Lưu dựa vào thiết kế Dư mới có quy mô như ngày hôm nay. Vân Xích chúng tôi thành lập chưa đầy bốn tháng, nhưng Vận Nhiễm hai năm qua vẫn luôn dựa vào thiết kế Dư, anh cảm thấy bên cô ta có thể thiết kế cho anh căn nhà tốt như thế nào?”

Anh Triệu ngẩn người.

Ôn Dạng tiếp tục nói: “Vận Nhiễm muốn cho anh ưu đãi gì anh có thể nói thẳng ra, Vân Xích chúng tôi đều có thể đáp ứng anh, hơn nữa chúng tôi làm việc với Vận Nhiễm ngần ấy năm, một số thiếu sót trong trang trí của bên đó chúng tôi cũng biết rất rõ. Anh Triệu, nếu anh tương đối tò mò, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện, tôi có thể nói trực tiếp với anh.”

Nghe thấy trang trí có thiếu sót, anh Triệu giật mình: “Cô không thể nói qua điện thoại sao?”

“Đương nhiên là không thể, anh Triệu, chúng ta có thể gặp mặt trao đổi. Còn về ưu đãi anh muốn, tôi có thể cam kết với anh.” Ôn Dạng khẽ nói. Bởi vì hiện tại cô đang phụ trách việc tuyên truyền của Vân Xích nên biết rất rõ một studio thiết kế mới so với một studio thiết kế cũ sẽ có thêm ưu thế gì, đó chính là không có lịch sử đen tối.

Anh Triệu quả nhiên bị Ôn Dạng thuyết phục. Anh ta nói: “Bây giờ tôi đến chỗ các cô.”

“Cảm ơn anh Triệu, chúng tôi đợi anh.”

Ôn Dạng cúp điện thoại, xoay người.

Đào Lật chớp mắt, sau đó che miệng: “Chị Ôn lợi hại quá.”

Ôn Dạng khẽ cười: “Lợi hại gì chứ, chị làm vậy là xem như đã đồng ý với anh ta rồi, chúng ta phải giảm giá rất nhiều đấy.” Cô nhìn sang Dư Tình, “Dư Tình, tớ tự quyết định như thế có được không?”

Dư Tình thả lỏng người: “Có gì mà không được, may mà có cậu đó, chứ không tớ không thể nào bình tĩnh xử lý được, cứ nghĩ đến việc Lưu Ngu có thể trơ trẽn như vậy là tớ thật sự chịu hết nổi.”

“Không sao, đợi anh Triệu tới chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy. Ai mà muốn đem căn nhà của mình ra đùa giỡn chứ, số tiền rất lớn đấy.”

Dư Tình gật đầu.

Vài giây sau, cô ấy tiến lên ôm lấy Ôn Dạng.

Ôn Dạng ôm đáp lại cô ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.