Chương trước
Chương sau
Lê Mạn ngồi xuống, vài phút sau Triệu Tố đẩy cửa ra thò đầu vào, Lê Mạn liếc nhìn cô ấy: “Vào đi, tiện thể mang bản thảo đến đây.”

“Vâng ạ.” Triệu Tố rời đi một lúc, một phút sau lại đẩy cửa bước vào, đặt bản thiết kế lên bàn Lê Mạn. Lê Mạn lật giở những bản thiết kế đó, đều là những món đồ nhỏ như trâm cài áo và hoa tai các loại, cả bộ thiết kế chỉ có một món. Triệu Tố thoáng do dự rồi nói: “Gần đây nhu cầu của khách hàng đều giảm, không cần nhiều quá nữa.”

Thực ra là khách hàng có năng lực mua cả bộ trang sức cao cấp đã giảm đi, giới này là vậy, hướng gió xoay chuyển, trước đây người ta đều tranh nhau đưa tiền đến, bỏ tiền ra vừa có thể tạo chút quan hệ lại còn có được trang sức đẹp, ai mà không muốn. Còn bây giờ những khách hàng đó đều trở thành những bộ xương khó gặm, thời gian cũng vô cùng quý giá.


Hẹn gặp mặt để trao đổi nhu cầu thì kéo dài lê thê, không phải bận việc này thì lại bận việc khác, có người còn chê công việc của studio nhiều, làm chậm trễ việc làm đẹp của họ.

Triệu Tố cũng không dám nhiều lời hay nói thẳng quá.

Lê Mạn không nói gì, xem đi xem lại, lật đi lật lại: “Nhớ tôn trọng nhu cầu của khách hàng.”

Triệu Tố gật đầu.

Lê Mạn đặt bản thiết kế xuống, đưa lại cho Triệu Tố: “Gọi quản lý phòng nhân sự vào đây.”

Triệu Tố có hơi không hiểu, nhưng vẫn nói vâng. Cô ấy xoay người đi ra ngoài. Không lâu sau, quản lý phòng nhân sự thò đầu vào: “Sếp Lê, cô tìm tôi ạ?”


Lê Mạn ừ một tiếng, uống một ngụm cà phê, nói: “Thay máu phòng kinh doanh đi, tôi thấy họ không có tâm trí làm việc, chỉ quan tâm đến chuyện tầm phào, sa thải hết đi.”


Quản lý phòng nhân sự ngẩn người, hỏi: “Tất cả sao ạ?”

Lê Mạn nhìn quản lý phòng nhân sự, nói: “Cô thấy thế nào? Cô thấy nên sa thải hai người nào?!”

Cô ta nói ‘hai người nào’.

Quản lý phòng nhân sự lập tức sởn gai ốc, hiểu rồi, tức là có hai người phải thôi việc, cô ấy gật đầu nói: “Tôi đi làm ngay.”

Quản lý phòng nhân sự kéo cửa đi ra ngoài, Lê Mạn ngồi xuống ghế, bưng cà phê lên uống một ngụm. Bên ngoài không lâu sau vang lên hai giọng nói đầy khó tin.

“Không cho người ta nói thật luôn à? Nếu bản thân trong sạch có năng lực thực sự thì sao phải đi sa thải chúng tôi?”

Ầm ĩ hồi lâu cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hai người kia bị mời đi.

Văn phòng kín mít như hộp cũng trở nên yên tĩnh, những người còn lại bên ngoài ngậm miệng lại, ngoan ngoãn làm việc.



Căn nhà ở Hoa Phủ được sửa sang lại theo ý tưởng của Ôn Dạng, chỉ thêm một quầy bếp kiểu Tây, tủ lạnh âm tường, tủ rượu được dời ra ngoài một chút với sát ban công, không gian ăn cơm và nấu nướng trở nên rộng rãi hơn. Phòng khách thì giữ nguyên, sofa dài được trải thảm kết hợp với máy chiếu, cửa sổ mở ra thì sáng sủa, đóng lại thì thêm sự riêng tư.

Bản vẽ hoàn thiện được thay thế cho bản cũ, Hoa Phủ lại tiếp tục thi công.


Anh Trần Xương cầm bản vẽ nói: “Cái này nhìn có hơi thở cuộc sống hơn một chút nè, cái bếp trước kia nhìn cứ như để trưng bày ấy.”


Ôn Dạng mỉm cười đưa nước cho mọi người: “Làm phiền các anh rồi.”

“Ôn Dạng, cô khách sáo quá.”

“Cảm ơn cô, lúc nào cũng có đồ uống.” Mấy anh trai khác cầm đồ uống đi, vừa cười vừa trêu chọc Ôn Dạng.

Ôn Dạng mỉm cười.

Cô kéo anh Trần Xương lại trao đổi, dặn dò thêm một số điểm cần lưu ý, anh Trần Xương nghe xong nói: “Ý cô là sắp tới cô bận? Không có thời gian đến đây?”

Ôn Dạng cười nói: “Tôi phải đi Hồng Kông một chuyến, có một vị khách ở Hồng Kông.”

“Ồ, được rồi, vậy thì chỗ này cứ giao cho tôi.”

“Làm phiền anh rồi.”

“Đừng khách sáo quá.”

Nán lại Hoa Phủ thêm một lát, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, Ôn Dạng mới trở về chỗ ở, tiện thể mua ít thức ăn về nấu cơm. Dư Tình xách máy tính bước vào cửa, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: “Thơm quá!”

Ôn Dạng gắp một miếng thức ăn, nói: “Đi rửa tay đi.”

“OK.”

Ăn cơm xong, hai người dọn dẹp rồi ngồi trên ghế sofa, Dư Tình ôm laptop gõ gõ, hỏi: “Cậu mua vé tàu chưa?”

Ôn Dạng vừa ấn nút thanh toán xong: “Vừa mua xong luôn.”

“Mấy giờ?”

“Ba giờ chiều tới nơi.”

Dư Tình ngẩng đầu nhìn cô: “Thật sự không cần tớ với Đào Lật đi cùng sao?”

Ôn Dạng liếc nhìn máy tính của cô ấy: “Cậu bận túi bụi thế này rồi còn đi gì nữa, bây giờ trong studio chỉ có mình tớ là rảnh rỗi.”


“Cậu rảnh chỗ nào, cậu là bảo bối ‘trấn tiệm’ của chúng ta đấy có biết không, hai đơn hàng cậu ký còn có giá trị hơn tớ ký năm đơn.” Dư Tình đá khẽ chân Ôn Dạng. Ôn Dạng bất đắc dĩ cười đá cô ấy lại, “Cậu đừng trêu tớ nữa.”

“Ai trêu cậu, tớ nói đều là sự thật cả đấy. Hai đơn hàng của cậu ký sảng khoái biết bao nhiêu, còn tớ thì trời ơi, cái này cũng phải tặng cái kia cũng phải tặng.”

Ôn Dạng biết gần đây Dư Tình bị vị khách hàng này hành hạ, cô đưa tay xoa xoa vai Dư Tình.

Ngôi nhà của Lục Trạm sắp bước vào giai đoạn đo đạc, Ôn Dạng phải đến Hồng Kông một chuyến, vốn dĩ nên dẫn theo Dư Tình hoặc Đào Lật cùng đi, nhưng vị khách hàng muốn làm phong cách Trung Hoa hiện đại của Dư Tình đã bước vào giai đoạn thúc giục đặt cọc, Dư Tình không thể đi được, trong tay cô ấy còn hai khách hàng khác bao gồm cả Từ Nhứ đều cần phải theo sát.

Còn Đào Lật thì ngày nào cũng chạy đến công trường.

Ôn Dạng cũng không tiện lôi Đào Lật đi cùng, cho nên chỉ có thể tự mình đi. Với lại cô cũng quen rồi, một mình cũng có thể hoàn thành.

Mua vé xong, Ôn Dạng đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vào phòng ngủ thu dọn hành lý đơn giản.

Dư Tình thò đầu vào nói: “Đừng vội quá, ở lại thêm một ngày cũng được mà.”

“Biết rồi, còn gì cần mua nữa không?”

“Không cần đâu, lần trước mua đủ rồi.”

Ôn Dạng ừ một tiếng.

Sáng sớm hôm sau.

Ôn Dạng xách vali đến studio, tiện thể xử lý một số công việc, sau đó đến giờ thì vội vàng đến ga tàu cao tốc, vào ga thì vừa lúc đến giờ ăn trưa. Ôn Dạng ăn một hộp cơm trên tàu cao tốc, sau đó mở máy tính ra dựng phim.

Chiếc điện thoại di động bên cạnh vang lên tiếng ting ting, cô cầm lên trượt mở.

Phó Hành Chu: [Mấy giờ em đến Hồng Kông?]

Ôn Dạng thoáng sửng sốt, sao anh biết nhỉ?

Cô trả lời: [Hơn ba giờ ạ.]

Phó Hành Chu: [Đến rồi tôi đón em cùng qua đó nhé.]

Đúng là anh Lục đã nói.

Ôn Dạng trả lời:[Vâng, làm phiền tổng giám đốc Phó rồi.]

Phó Hành Chu: [Em ăn cơm chưa?]

Ôn Dạng: [Tôi ăn trên tàu rồi.]

Phó Hành Chu: [Được.]

Đến Hồng Kông, vừa đúng khoảng ba giờ mười phút chiều, Ôn Dạng kéo vali đi ra ngoài, dù xe cộ rất đông nhưng vừa liếc mắt nhìn đã thấy Hành Chu đứng bên cạnh xe. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài, cất điện thoại rồi bước về phía này.

Kể từ lần gặp mặt ở triển lãm ảnh cũng đã được vài ngày rồi, trong chiều hôm đó anh trở về Hồng Kông luôn.

Phó Hành Chu xách vali của cô, tiện tay đưa cho cô một ly trà sữa.

Ôn Dạng hơi ngẩn ra, cô cũng đang khát nước, cô nhận lấy rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”

Phó Hành Chu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Sao em không nói là đến Hồng Kông?”

Ôn Dạng khựng lại, ngậm ống hút trà sữa, bốn mắt nhìn nhau, cô nhẹ giọng nói: “Đến làm việc nên không tiện làm phiền anh.”

“Không phiền, em không cần phải cân nhắc những điều này.”

Ôn Dạng mút một ngụm trà sữa, gật đầu ừ một tiếng.

Phó Hành Chu thấy vậy thì khóe môi hơi cong lên, dẫn cô đi về phía xe. Chỗ này không thể đậu xe, cũng không thể nói chuyện lâu được, anh mở cửa xe cho cô. Ôn Dạng cúi người ngồi vào trong, Phó Hành Chu cất vali cho cô rồi cũng trở lại ghế lái.

Kỳ thực cũng không cần phải hỏi ý kiến cô cho phép nữa.

Từ buổi triển lãm ảnh đó, Phó Hành Chu đã đoán được bên phía Ôn Dạng bằng lòng cho anh một cơ hội, mặc dù không biết bước ngoặt là gì, nhưng cô đã đồng ý rồi, dù sao cũng là chuyện tốt.

Vô lăng ở Hồng Kông nằm bên phải, lần trước Ôn Dạng ngồi ghế sau nên không cảm nhận được gì, lần này ngồi ghế phụ mới cảm thấy có chút khác biệt. Trà sữa Phó Hành Chu mua là trà sữa không đường, nhưng là trà sữa đặc trưng của Hồng Kông, rất đậm đà, mà Ôn Dạng lại đang khát nước nên uống liền một hơi hết khá nhiều, cô khẽ hỏi: “Nhà anh Lục ở đâu?”

“Gần cảng Victoria.”

Ôn Dạng: “Vậy thì ánh sáng các kiểu chắc là rất tốt.”

Phó Hành Chu ừ một tiếng: “Cũng được.”

Chiếc xe hơi màu trắng tiến vào một khu chung cư, dừng lại ở hầm để xe. Ôn Dạng vừa hay uống hết trà sữa, cô đeo túi xách đi theo sau Phó Hành Chu xuống xe, Phó Hành Chu dẫn cô vào thang máy.

Đi thẳng lên tầng 28.

Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Lục Trạm đứng dựa người ở cửa, đeo cặp kính râm trên mặt: “Ôn Dạng, lại gặp mặt rồi.”

Ôn Dạng mỉm cười: “Anh Lục, chào anh.”

Lục Trạm nhìn cô: “Bao giờ thì cô mới chịu đổi cách xưng hô đây, gọi tôi là A Trạm là được rồi, không thì gọi anh Ba cũng được, tôi là thứ ba trong nhà.”

Ôn Dạng khẽ chớp mắt, bước vào trong nhà. Căn nhà này theo như ở Hồng Kông thì được xem là căn hộ lớn, cũng phải hơn hai trăm mét vuông, gạch ốp tường đập bỏ để lộ phần thô bên trong, tầm nhìn hướng ra phía cảng rất tuyệt, đối diện chính là cảng Victoria, gió biển thổi vào mát rượi.

Ôn Dạng buông túi xách xuống, cô nói với Lục Trạm: “Để tôi bắt đầu đo đạc.”

Lục Trạm chừa ra một vị trí quầy bếp chưa đập bỏ, anh ta chống tay vào đó, gật đầu làm một động tác “mời”. Ôn Dạng khẽ mỉm cười, xoay người bắt đầu bận rộn. Nếu làm một mình cô sẽ phải vừa đo vừa ghi chép, may mà dụng cụ đầy đủ cả. Cô rất nghiêm túc ghi nhớ từng chi tiết một, mái tóc dài buộc gọn gàng thành búi củ tỏi, mặc một chiếc quần thoải mái, phần thân trên là áo màu trắng hơi hướng kiểu tiểu thư.

Nhìn vừa gọn gàng lại không mất đi nét nữ tính.

Phó Hành Chu vừa gọi điện thoại xong thì bước vào, Lục Trạm đang tựa người vào quầy bar nhìn về phía Ôn Dạng, sau đó lại quay đầu lại nhìn anh, nheo mắt nói: “Chẳng trách dạo này cậu suốt ngày chạy qua Nam Thành.”

“Chuyện từ bao giờ vậy?”

Phó Hành Chu đứng bên quầy bar, cũng nhìn Ôn Dạng: “Chắc là lúc gặp mặt lần thứ hai.”

“Cậu với cô ấy gặp lần thứ hai là khi nào?”

Phó Hành Chu không trả lời.

Lục Trạm nheo mắt.

Cơ mà đúng là khá mới lạ, trước giờ anh ta cứ tưởng Phó Hành Chu không biết yêu đương là gì.

Là anh em, anh ta chẳng có gì là không cam tâm, anh ta biết rõ cô gái như Ôn Dạng thì không thể tùy tiện, tương tự, Phó Hành Chu cũng là người không hề tùy tiện, như vậy cũng tốt.



Lần trước lúc xem phòng có Dư Tình ở bên cạnh hướng dẫn, lần này Ôn Dạng tự mình lo liệu, đến lúc thu dọn đồ đạc, Lục Trạm với Phó Hành Chu có giúp cô một tay. Ôn Dạng bỏ đồ vào túi xách, định đứng dậy, Phó Hành Chu ở bên cạnh tiện tay đỡ cô, Ôn Dạng khẽ giọng nói với Phó Hành Chu lời cảm ơn.

Lục Trạm ở quầy bar thấy vậy, thầm chặc lưỡi hai tiếng.

Phó Hành Chu hỏi Ôn Dạng: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Ôn Dạng uống nước khoáng, suy nghĩ một lát: “Gì cũng được, tổng giám đốc Phó quyết định đi.”

Phó Hành Chu “ừm” một tiếng.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, bên ngoài cửa sổ là cảnh sắc đẹp nhất trong ngày, Ôn Dạng khoác túi xách đi theo sau hai người ra khỏi căn nhà này. Lục Trạm xoay người lại khóa cửa, nhìn đồng hồ, nói: “Hay là đi ăn đồ Tây đi? Gần đây có một nhà khá ngon đấy. “

Ôn Dạng cười nói: “Được ạ.”

Lục Trạm nhìn Phó Hành Chu, đứng tại chỗ trong thang máy mở khung chat của Phó Hành Chu ra gõ chữ.

Lục Trạm: [Tôi có làm kỳ đà cản mũi không đấy?]

Phó Hành Chu lấy điện thoại ra nhìn qua, khẽ liếc xéo anh ta một cái, sau đó lại cất điện thoại không trả lời.

Lục Trạm: …..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.