Câu nói ấy giống như quả bom, ngay lập tức nổ tung, khiến Ôn Dạng đang cầm đồ trên tay bỗng chốc sững sờ. Cô ngây người nhìn Phó Hành Chu. Phó Hành Chu nhìn cô, nói: “Trường hợp của tôi và em đặc biệt.”
“Tôi chỉ có thể nói thẳng ý của mình với em.”
“Tôi đang ở độ tuổi kết hôn, người lớn trong nhà bắt đầu giục cưới, cuộc hôn nhân trước của tôi cũng nảy sinh trong hoàn cảnh đó, kết hôn vì phải kết hôn. Trước khi kết hôn chúng tôi đã có điều khoản, mỗi người đều có nhu cầu riêng và cuộc sống của riêng mình, cho đến khi cuộc hôn nhân này kết thúc.”
“Tôi cũng biết chuyện tình cảm trước đây của em, lẽ ra tôi và em không nên có bất kỳ ràng buộc hay phát triển nào, nhưng bất đắc dĩ tôi thực sự có cảm tình với em, từ đó mới có ý nghĩ đường đột này.”
“Em có thể cân nhắc thử, xem có cho phép hay không.”
Đây là lần Phó Hành Chu nói nhiều nhất với Ôn Dạng, từ lần đầu tiên Ôn Dạng ép anh phải lộ diện đến nay anh luôn nói năng ngắn gọn, hiếm khi nói nhiều thế này. Ôn Dạng vẫn nắm chặt tờ giấy ăn trong tay, trong mắt hiện lên vài phần hoang mang. Phó Hành Chu thấy cô như vậy bèn nói thêm: “Đừng nghi ngờ bản thân, em rất xinh đẹp, cũng rất thu hút.”
Ôn Dạng ngước mắt lên.
Hồi lâu sau, giọng cô có chút khàn khàn: “Tổng giám đốc Phó, chuyện này có hơi đường đột, giữa chúng ta quả thực rất xa lạ, không quen thuộc nhưng dường như lại có chút gì đó.”
Là sự ràng buộc đồng cảm chăng?
Ôn Dạng muốn nói như vậy, nhưng cô cảm thấy có lẽ chỉ có mình cô mới có cảm giác này, bởi vì Phó Hành Chu rất lạnh nhạt với cuộc hôn nhân trước, anh trông như giống một người ngoài cuộc hơn.
Phó Hành Chu: “Tôi hy vọng sự ràng buộc giữa tôi và em không chỉ vì cuộc hôn nhân trước đó.”
Anh rất lý trí bày tỏ nhu cầu của mình.
Ôn Dạng lại cảm thấy quá đường đột, đối với cô mà nói, từ sau khi ly hôn cô chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm mới. Cô ngước mắt nhìn anh, nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cực kỳ nghiêm túc.”
Cô nói với anh cô không phải là người thích chơi đùa, càng không có ý định kết hôn vì phải kết hôn.
Phó Hành Chu gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Rất nghiêm túc muốn có được em.
Chỉ là hiện tại Phó Hành Chu không thể nói ra câu này, cũng không nên nói, quá đột ngột.
Anh nói: “Em có thể cân nhắc thử xem.”
“Vâng.”
Câu nói này khiến Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm.
Phó Hành Chu nhìn miếng cá tuyết cuộn vẫn chưa ăn xong trong đĩa của cô, sợ ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô, anh cầm điện thoại lên: “Tôi đã thanh toán rồi, em ăn xong rồi hãy đi.”
Ôn Dạng nhìn miếng cá tuyết cuộn vẫn còn thơm phức, khẽ gật đầu. Phó Hành Chu đứng dậy vòng qua bàn đi ra ngoài, ông chủ quán cà phê thò đầu ra nghe ngóng, thấy vậy bèn mở cửa đuổi theo. Đúng lúc Tưởng Dược lái xe đến, ông chủ quán cà phê đi đến bên cạnh Phó Hành Chu, đầy kinh ngạc nói: “Hiếm thấy thật đấy, cậu vậy mà lại đi theo đuổi người khác.”
Phó Hành Chu liếc nhìn anh ấy rồi cúi người ngồi vào trong xe.
Cửa xe đóng sầm lại.
Ông chủ quán cà phê lắc đầu, Tưởng Dược mỉm cười quay đầu lại nói: “Anh đừng ngạc nhiên, cô Ôn quả thực là một người phụ nữ rất tốt, tổng giám đốc Phó thích cũng là chuyện bình thường.”
Ông chủ quán cà phê nhớ lại gương mặt thanh tú của Ôn Dạng.
“Đúng là một cô gái không tệ, nhưng những mỹ nhân mà Phó Hành Chu từng gặp còn ít sao?”
Tưởng Dược cười nói: “Ai bảo cô Ôn còn tốt hơn chữ tốt chứ.”
Nói xong anh ấy lên xe, khởi động xe.
–
Sau khi Phó Hành Chu rời đi, Ôn Dạng nhìn miếng cá tuyết cuộn còn lại trong tay, cúi đầu ăn hết, không để lãng phí. Ăn xong cô lau khóe miệng, đứng dậy trở lại công trường đang thi công của Hoa Phủ, lúc này mới có cảm giác chân thật. Quản đốc gọi cô hai tiếng, Ôn Dạng đi tới, gạt bỏ những suy nghĩ khác nghiêm túc làm việc.
Căn nhà này có hai mặt tường cần đập bỏ, lúc này đang tiến hành đập tường.
Âm thanh ầm ầm thu hút sự chú ý của Ôn Dạng, khiến cô tạm thời không nghĩ ngợi gì khác.
Hơn bảy giờ tối.
Tuy đội ngũ trang trí đã dùng qua trà chiều, mọi người đều không quá đói, nhưng là ngày đầu tiên khai công, Ôn Dạng cũng đã dự định mời mọi người ăn bữa tối. Thế là sau khi tan làm mọi người cùng đến một quán lẩu ở khu phố sầm uất ăn lẩu bò. Ăn xong đã gần chín giờ, Ôn Dạng không tới studio nữa mà về thẳng nơi ở tắm rửa.
Tắm rửa sạch sẽ mùi lẩu trên người xong thì Dư Tình trở về, xách theo máy tính của hai người. Thấy Ôn Dạng ngồi ở phòng khách có chút ngẩn ngơ lau tóc, cô ấy thò đầu vào hỏi: “Tắm xong rồi à?”
Ôn Dạng hoàn hồn nhìn cô ấy, gật đầu: “Còn gội đầu nữa. Vừa mới mời các anh thi công đi ăn lẩu.”
“Mọi người còn ăn nổi sao?” Dư Tình đặt máy tính của hai người lên bàn trà, dựa người vào ghế sofa, xoa xoa bụng nói: “Buổi trà chiều tớ ăn no quá.”
Ôn Dạng nói: “Tớ cũng vậy, nên vừa rồi tớ chỉ uống vài muỗng canh thôi.”
“Nước dùng lẩu bò đúng là ngon thật, nhất là phần nước dùng đã nhúng thịt bò.” Dư Tình hồi tưởng lại, nhưng cô ấy quả thực cũng rất no rồi. Cô ấy đưa tay kéo nhẹ lọn tóc còn đang nhỏ nước của Ôn Dạng, “Chiều nay Phó Hành Chu tìm cậu nói chuyện gì vậy? Không phải là bản thiết kế có vấn đề chứ?”
Ôn Dạng lắc đầu.
Cô nhìn Dư Tình, ngập ngừng vài giây rồi nói: “Phó Hành Chu hỏi tớ là anh ấy có thể theo đuổi tớ không.”
Dư Tình đang lười biếng buồn ngủ, nghe được câu này lập tức mở to hai mắt, một giây sau lật đật ngồi thẳng người dậy: “Cậu nói gì cơ?”
Ôn Dạng chậm rãi lau tóc, kể lại những lời Phó Hành Chu nói lúc chiều cho Dư Tình nghe. Dư Tình nghe xong, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nghe cậu nói vậy, có lẽ anh ấy cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định theo đuổi cậu.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
“Hình như là vậy, tiếp xúc nhiều lần rồi, tớ không hề cảm thấy anh có cảm tình đặc biệt gì với tớ, nhưng anh ấy quả thực thường xuyên giúp đỡ tớ.”
“Giúp đỡ cậu mới là kỳ lạ đấy, anh ấy có nghĩa vụ gì mà phải giúp cậu chứ.” Dư Tình chống chân phân tích một cách lý trí, “Chuyện cho studio chúng ta một cơ hội thì không nói, nhưng việc giúp cậu mang đồ từ Hồng Kông về, hành động này bản thân nó đã không bình thường rồi. “
“Anh ấy có nói từ bao giờ có cảm tình với cậu không?” Dư Tình lại hỏi.
Ôn Dạng lắc đầu: “Chỉ nói là đã có cảm tình.”
Dư Tình nhìn Ôn Dạng của lúc này, trên người cô là bộ đồ ngủ dài màu trơn, vài sợi tóc còn vương nước nhỏ giọt xuống chóp mũi, đôi mắt long lanh trong veo, làn da trắng trẻo nõn nà. Hồi cấp ba trong cặp sách của Ôn Dạng hay bị nhét đầy thư tình, không gian QQ của cô chỉ đăng ảnh phong cảnh thôi mà cũng thường xuyên có người vào xem, đến lúc học đại học thì càng khỏi phải nói.
Nếu không phải Trình Ngôn Vũ nhanh tay nhanh chân thì đám con trai vây quanh Ôn Dạng chắc phải xếp thành hàng dài.
Huống hồ gì một cô gái xinh đẹp như thế, vừa dịu dàng, tốt bụng, hiểu chuyện lại không hề kiêu ngạo, gia giáo tốt nữa chứ.
Trong mắt cô bạn thân Dư Tình, Ôn Dạng quả thực là viên ngọc quý.
Vậy thì, Phó Hành Chu có cảm tình với Ôn Dạng là chuyện hết sức bình thường.
Dư Tình hỏi ngược lại: “Thế còn cậu, cậu thấy thế nào?”
Ôn Dạng đặt chiếc khăn lông trong tay xuống, dù sao cũng chẳng thể lau khô hết được, cô nói: “Tớ á?”
“Chẳng biết nữa, có chút bối rối thôi.”
Dư Tình chỉ ra vấn đề: “Cậu bối rối là vì anh ấy là chồng cũ của Lê Mạn, mối quan hệ của hai người ngay từ đầu đã khá đặc biệt rồi, cậu nghĩ nhiều một chút cũng phải thôi. Anh ấy nói anh ấy và Lê Mạn đến với nhau chỉ vì mục đích cá nhân, với thân phận của anh ấy quả thực không cần thiết phải nói dối cậu chuyện đó.”
“Vấn đề hiện tại là ở chỗ, cậu có muốn cho anh ấy một cơ hội hay không.”
Nghe thấy câu hỏi trọng tâm này, Ôn Dạng ngả người ra sofa, mái tóc xoăn nhẹ buông xuống thành ghế. Dư Tình cũng theo đó xoay người nhìn cô: “Cậu thấy anh ấy tốt không?”
Ôn Dạng gật đầu: “Tốt mà.”
“Thế là được rồi, cậu chỉ cần cân nhắc đến chuyện giữa hai người, không cần quan tâm tới hai kẻ kia nữa.”
Đôi mắt Ôn Dạng thoáng vẻ hoang mang.
“Nhưng sau khi ly hôn, tớ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Dư Tình lập tức hiểu ra.
Tình cảm năm năm đâu phải nói buông là buông được ngay, cô ấy xoa nhẹ mái tóc Ôn Dạng: “Chẳng lẽ vì tên khốn đó mà cậu định ở vậy cả đời à?”
Ôn Dạng vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu.”
Cô đáp: “Từ giây phút lựa chọn ly hôn tớ đã biết rõ con đường phía trước sẽ không có anh ta nữa, vậy nên điều tớ cần làm nhất là gạt anh ta ra rìa, để bản thân có thể bước tiếp, có hướng đi mới của riêng mình.”
“Nhưng chuyện tình cảm giống như sợi dây thun bị kéo căng vậy, muốn nó trở lại trạng thái đàn hồi thì cần có thời gian.”
Dư Tình hiểu ra.
Ôn Dạng không phải không muốn yêu đương, mà là hiện tại không thể.
Cô cần thời gian để hồi phục.
Dư Tình chớp mắt, lên tiếng: “Nhưng hay là cậu cho người khác một cơ hội đi, tớ thấy Phó Hành Chu là người chín chắn, anh ấy rõ ràng biết mối quan hệ đặc thù giữa hai người.”
Ôn Dạng ngước mắt lên.
Dư Tình khẽ xoa tóc cô: “Theo tớ thấy thì anh ấy là người tốt, mấy ngày nay tiếp xúc dường như không có điểm gì để chê. Nếu như có thể làm rõ mọi chuyện giữa anh ấy và Lê Mạn, chỉ cần không phải là chuyện xấu thì người đàn ông này cũng khá ổn đấy.”
“Nhưng dù sao vẫn là do cậu quyết định.”
“Dạng Dạng à, không phải tớ bênh vực anh ấy đâu, mà tớ mong cậu sớm thoát khỏi chuyện cũ, Trình Ngôn Vũ không đáng để cậu lãng phí thời gian và nước mắt. Nếu hiện tại có một người đàn ông tốt khác xuất hiện, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu cho nhau một cơ hội hệt như thế.”
Cô ấy không muốn Ôn Dạng cứ mãi chìm đắm trong cuộc hôn nhân đổ vỡ này.
Có người từng nói, cách nhanh nhất để thoát khỏi đau khổ chính là bắt đầu một mối tình mới, đương nhiên Dư Tình biết Ôn Dạng sẽ không làm vậy, ngay cả cô ấy có lẽ cũng không làm được.
Nhưng mà, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngửi hương hoa cỏ, chào đón những điều mới mẻ, cô ấy tin Ôn Dạng có thể làm được.
Nam Thành tuy rộng lớn nhưng đường phố lại chật hẹp, lỡ như một ngày nào đó Ôn Dạng chạm mặt Trình Ngôn Vũ và Lê Mạn, Dư Tình hy vọng Ôn Dạng có thể thản nhiên lướt qua như người xa lạ, thay vì chợt tuôn trào nước mắt.
Ôn Dạng hiểu ý của Dư Tình.
Cũng hiểu rõ tấm lòng của Dư Tình, cô gục đầu lên tay vịn sofa: “Tớ sẽ suy nghĩ.”
“Cậu nghĩ đi, tớ đi tắm trước.”
Dư Tình bước xuống khỏi ghế sofa, trước khi đi còn tiện tay sờ lên tóc Ôn Dạng, mái tóc lúc này đã khô được một nửa nhờ chiếc quạt đang bật, đúng lúc này điện thoại của Ôn Dạng vang lên hai tiếng “ting ting”.
Ôn Dạng thuận tay cầm lên, đặt lên tay vịn rồi mở ra.
Một tài khoản nhiếp ảnh mà cô theo dõi vừa đăng tải thông báo về một buổi triển lãm ảnh sẽ diễn ra vào ngày mốt, địa điểm ở Nam Thành. Đổi lại là trước đây, chắc chắn Ôn Dạng sẽ vui mừng mua vé đi xem.
Nhưng tối nay lướt thấy tin tức cô lại không hứng thú lắm, bèn bỏ điện thoại xuống, không để ý đến nữa.
–
Hôm sau.
Sáng sớm Ôn Dạng đã đến Hoa Phủ, mấy anh công nhân đều đang bận rộn, anh trai trước đây giúp đỡ Dư Tình tên là Trần Xương, anh ấy cầm bản vẽ đến xác nhận với Ôn Dạng.
Anh ấy nói: “Căn nhà này rộng thật đấy, lâu lắm rồi tôi mới thấy căn nhà nào rộng đến vậy, lần trước 256 mét vuông là đã rộng rồi, không ngờ còn có căn lớn hơn 256 mét vuông nữa.”
Ôn Dạng mỉm cười, dùng bút vẽ vài đường, nói: “Đập tường xong thì nhờ bên quản lý chung cư hỗ trợ chuyển đi nhé.”
Trần Xương gật đầu: “Được.”
Ở Hoa Phủ đến hơn mười giờ, Ôn Dạng mới trở về studio, vừa vào cửa uống một ngụm nước thì có người giao hàng nhanh ở ngoài gọi Ôn Dạng. Cô quay người đi ra, người kia đưa cho cô một túi tài liệu. Ôn Dạng không biết là gì, ký tên rồi mới mở ra, không ngờ bên trong là vé xem triển lãm ảnh. Ôn Dạng thoáng sửng sốt, Dư Tình đang bưng cà phê nhìn thấy bèn thò đầu ra xem: “Cậu mua à?”
Chiếc điện thoại trong tay Ôn Dạng bỗng reo lên.
Cô trượt mở điện thoại.
Phó Hành Chu gửi cho cô một tin nhắn WeChat: [Nhận được vé rồi chứ?]
Dư Tình vừa nhìn thấy tin nhắn đã kêu lên một tiếng.
Ôn Dạng khựng lại giây lát rồi trả lời: [Tổng giám đốc Phó, tôi nhận được rồi.]
Phó Hành Chu: [Ừ.]
Phó Hành Chu: [Em có thể rủ bạn đi cùng.]
Phó Hành Chu: [Nếu em cần, tôi cũng có thể đi cùng em.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]