Chương trước
Chương sau
Dư Tình ở bên cạnh lập tức nói: “Cậu trả lời anh ấy là cần, rất cần.”

Ôn Dạng ngại ngùng lườm Dư Tình, suy nghĩ giây lát rồi trả lời Phó Hành Chu.

Ôn Dạng: [Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Phó.]

Dư Tình nhún vai, bưng cốc cà phê đi về chỗ ngồi, nói: “Tớ biết ngay cậu sẽ trả lời như vậy mà. Nói trước nhé, tớ không rảnh đâu, cậu biết vị khách hàng muốn phong cách Trung Hoa khó chiều thế nào mà, gần đây tớ vẫn đang loay hoay với anh ta đấy.”

Ôn Dạng cười cười đi tới đưa vé cho Dư Tình xem: “Thật sự không đi à?”

Dư Tình lắc đầu, nhìn chằm chằm vào máy tính không nhúc nhích.

Không thể vì bạn thân mà phá hỏng kế hoạch tìm hiểu một người đàn ông được, cho dù có muốn đi đến đâu cũng phải tỏ ra lạnh lùng mà từ chối, kiên quyết thực hiện đến cùng.

Ôn Dạng ở bên cạnh Dư Tình lay cô ấy một hồi lâu, Dư Tình vẫn kiên định ý chí.

Đào Lật cầm bản vẽ đã in đến, nhìn thấy tấm vé trong tay Ôn Dạng thì há miệng hỏi: “Chị Ôn, cái gì vậy ạ?”

Đang còn đầy tò mò chờ được trả lời, bỗng Dư Tình liếc mắt sang, Đào Lật sửng sốt, lập tức ngậm miệng lại: “Là cái gì thì em cũng không có hứng thú, dạo gần đây em hơi bận.”

Ôn Dạng nhìn hai người họ diễn kịch.

Mặc dù Dư Tình rất bận, cũng không chắc cô ấy có thực sự không muốn đi hay không, nhưng Ôn Dạng vẫn đưa vé cho Dư Tình. Trước đây họ cũng từng cùng đi xem triển lãm, cho dù là thiết kế hay nhiếp ảnh thì vẫn cùng nhau đi xem.

Buổi chiều.

Ôn Dạng liên lạc với Lục Trạm để thu thập như cầu của anh ta, Lục Trạm không nói năng ngắn gọn như Phó Hành Chu, anh ta viết đầy đủ nhu cầu của mình trong một văn bản rồi gửi cho Ôn Dạng, trong đó bao gồm nhu cầu chính khi anh ta ở căn nhà này, nhu cầu phụ và những khuyết điểm của căn nhà hiện tại, hy vọng căn nhà này có thể tránh được những điều đó.

Lục Trạm còn hỏi một câu: [Bên Hoa Phủ đã bắt đầu trang trí chưa?]

Ôn Dạng trả lời: [Bắt đầu rồi, anh Lục.]

Lục Trạm: [Đợi tôi thu xếp thời gian đến xem, tôi vẫn chưa xem qua căn nhà đó.]

Ôn Dạng cười nói: [Vâng, tôi đợi anh đến.]

Lục Trạm lại gửi mấy dấu chấm lửng, là dấu hiệu của sự bất đắc dĩ.

Một cô gái vừa lịch sự vừa có giáo dưỡng, lại không hề trèo cao, thật hiếm thấy trong cái giới của bọn họ, đổi lại là người khác thì chưa chắc đã không muốn vòi vĩnh thêm chút tài nguyên nào.

Ôn Dạng nhìn nhu cầu của anh ta mà trợn tròn mắt, thật sự rất nhiều, cô thậm chí còn lo lắng căn nhà đó có thể thực hiện được những nhu cầu này hay không. Dư Tình thò đầu liếc nhìn, nói với vẻ từng trải: “Đừng để ý đến anh ta, cứ dựa theo nhu cầu cần thiết nhất của anh ta mà làm, nếu không cậu sẽ không vẽ ra được đâu.”

Ôn Dạng gật đầu.

Được thôi.



Sáng sớm hôm sau.

Lúc Ôn Dạng tỉnh giấc, con sâu lười Dư Tình vậy mà không có ở đây. Hôm nay hơn bảy giờ là Ôn Dạng đã dậy rồi, cô rửa mặt xong đi ra, trên bàn để một phần bánh bao nhỏ, còn có một tờ giấy nhắn.

Nhìn nét chữ là biết ngay của Dư Tình.

[Ăn sáng ngon miệng nhé, đi xem triển lãm vui vẻ, tớ đi làm đây.]

Được.

Hôm nay Dư Tình thật sự không đi.

Ôn Dạng rót một cốc sữa bò, ăn bánh bao nhỏ đã hơi nguội. Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng ngoài kia rực rỡ, chỉ là sắp vào đông rồi nên hơi se lạnh, mùa đông ở Nam Thành đến muộn.

Ôn Dạng đưa tay ra ngoài cảm nhận độ lạnh, cuối cùng chọn một chiếc áo len màu sáng và áo sơ mi màu trắng, kết hợp với quần dài, cầm theo một chiếc máy ảnh cùng túi xách ra khỏi nhà.

Phòng triển lãm đó thật ra trước đây cũng đã từng tổ chức, Ôn Dạng đã đến đây vài lần, mỗi lần triển lãm đều có chủ đề khác nhau.

Chủ đề hôm nay là [Bốn Mùa]

Có lẽ vì sắp đến mùa đông, sự thay đổi bốn mùa ở Nam Thành đều thể hiện trên hoa cỏ và chút thay đổi nhỏ của thời tiết, chủ đề này rất hợp cảnh.

Sau khi đưa vé vào cửa, Ôn Dạng bước vào phòng triển lãm.

Bốn mùa.

Cảnh vật và con người có thể chụp quá nhiều, nhìn sơ qua, mỗi khung hình đều tượng trưng cho sự thay đổi của bốn mùa, thể hiện vẻ đẹp của bốn mùa trong ống kính. Có nhiếp ảnh gia vì để chụp được ảnh bốn mùa của một nơi mà sẽ ở đó vài năm, từ xuân sinh đến hạ trưởng rồi thu thâu đến đông tàng, có thể cho ra rất nhiều bộ ảnh.

Vừa sáng ra nên phòng triển lãm không có nhiều người. Ôn Dạng đứng trước rất nhiều bức ảnh thưởng thức.



Lúc này, ở tầng cao nhất của tập đoàn Khinh Chu đang diễn ra cuộc họp cấp cao về dự án máy ảnh Khang Nguyên, bộ phận đánh giá đã đưa cho Phó Hành Chu một tập tài liệu dày cộp, truy xuất nguồn gốc từ khi Khang Nguyên mới thành lập.

Đặc biệt là người sáng lập Khang Nguyên.

Nói một cách khó nghe thì người này hoàn toàn là dựa vào làn sóng của thời đại, ăn may mà một bước lên mây, cho nên Khang Nguyên không thể tồn tại lâu dài, sau khi làn sóng lợi nhuận qua đi thì không có khả năng tiếp tục. Nhưng người này có một đặc điểm khác biệt, đó là cho đến hôm nay khi Khang Nguyên đã lung lay sắp đổ thì ông ta vẫn không từ bỏ.

Gần đây còn chạy xe công nghệ, lái xe thuê để nuôi sống cả công ty.

Quản lý của bộ phận đánh giá cảm thấy người này thật kỳ lạ, thời điểm này bán Khang Nguyên đi không phải tốt hơn sao, còn cố chấp níu kéo làm gì? Thế nhưng Phó Hành Chu lại quyết định đầu tư.

Coi như là kiếp trước Khang Nguyên đã cứu vớt cả dải ngân hà.

Cuộc thảo luận đi đến hồi kết.

Tưởng Dược đẩy cửa bước vào, tiến lại gần chỗ Phó Hành Chu thấp giọng nói gì đó.

Phó Hành Chu gật đầu.

Chờ đến khi cuộc họp kết thúc hoàn toàn, anh đứng dậy, cởi cúc áo khoác vest đi ra ngoài. Vào văn phòng được vài phút thì cầm chìa khoá xe bước ra, đi thẳng xuống lầu.

Lễ tân đang trốn camera gặm bánh mì, nhìn thấy sếp đi qua trước mặt thì suýt chút nữa bị nghẹn, vội vàng giấu bánh mì ra sau lưng, đứng thẳng tắp.

Chờ đến khi Phó Hành Chu rời đi hẳn, lễ tân mới hoàn hồn. Hôm nay sếp mặc áo sơ mi trắng nhỉ? Đẹp trai quá.

Chiếc xe màu đen đậu trước cửa được lái đi, không phải chiếc xe phiên bản dài mà là một chiếc xe thể thao. Xe chạy đến phòng triển lãm nhiếp ảnh ở Nam Thành, Phó Hành Chu dừng xe ở bãi đậu xe trống.

Sau đó anh bước lên bậc thang, vào trong.

Lúc này trong phòng triển lãm có hơi đông người, nhưng vẫn khá thưa thớt, mỗi tác phẩm có vài người đứng xem. Phòng triển lãm được thiết kế rất độc đáo, mặt sàn nhẵn bóng như gương.

Anh rẽ vào một góc, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Ôn Dạng đang đứng trước một bức ảnh ánh sáng.

Cô ăn mặc giản dị, cột tóc đuôi ngựa, sợi tóc xoăn nhẹ buông lơi, trên cổ đeo máy ảnh, cả người trắng muốt, đang chăm chú ngắm nhìn.

Phó Hành Chu nhìn vài giây rồi mới bước tới, cùng cô ngắm nhìn bức ảnh ánh sáng kia.

Ôn Dạng thích bức ảnh ánh sáng này là bởi vì nó được chụp ở Nam An, sử dụng ống kính màu xám để chụp bức tường trường học, tuy rằng ngôi trường này không phải trường của cô, khi đó cô học ở trường trung học số 2, trường trung học số 1 thì ở ngay bên cạnh.

Trước kia cô cũng từng chụp qua, hồi đó dùng máy ảnh cũ, ống kính mua không tốt nên có vài điểm đen, vì thế cô cũng chỉnh sang màu xám, chỉ là bức ảnh cô chụp ra nhìn giống như cây cầu vượt cũ kỹ sắp sập hơn.

Ôn Dạng lấy điện thoại di động ra, bấm vào album ảnh đám mây, tìm thấy bức ảnh kia rồi đưa lên trước áp sát vào bức ảnh ánh sáng để so sánh.

Phó Hành Chu ngẩng lên, nhìn cô so sánh.

Hoá ra cô cũng từng chụp góc độ này.

Phó Hành Chu cất tiếng: “Chụp ở đâu thế?”

Phía sau vang lên giọng nói êm tai có chút quen thuộc, Ôn Dạng quay đầu lại, nhìn thấy Phó Hành Chu không biết đã đến từ lúc nào. Cô sững người, đáp: “Là bức tường khuôn viên trường học cạnh trường tôi.”

“Nam An à?”

Ôn Dạng gật đầu, cô cười nói: “Trước đây dùng máy ảnh không được tốt lắm nên ảnh chụp ra có vài điểm đen.”

Phó Hành Chu liếc nhìn bức ảnh trên tường, sau đó lại nhìn sang cô: “Rất đẹp, mỗi bức có một ý cảnh riêng.”

Ôn Dạng mỉm cười.

Coi như được khen ngợi, thật ra bản thân cô cũng rất thích bức ảnh có điểm đen của mình.

“Tổng giám đốc Phó.”

Cô định hỏi là sao anh lại tới đây, cũng đến xem triển lãm sao, bỗng ý thức được điều gì đó, lại không dám hé răng.

Phó Hành Chu ừ một tiếng, chờ cô hỏi, kết quả thấy cô im bặt, ánh mắt lại nhìn sang bức ảnh bên kia. Trong mắt Phó Hành Chu hiện lên ý cười, đáp: “Tôi đến đây xem triển lãm cùng em.”

Không hỏi mà vẫn có câu trả lời, vành tai Ôn Dạng không kìm được nóng lên, cô nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”

Cô đi về phía bên phải, bên đó mới là phần quan trọng nhất của buổi triển lãm, tất cả đều là phong cảnh của Nam Thành. Phó Hành Chu không mặc vest, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, tay áo xắn lên cao, cúc cổ áo cũng không cài hết, trông có vẻ thoải mái hơn một chút. Hai người sóng bước cạnh nhau, thỉnh thoảng Ôn Dạng lại đi nhanh hơn anh một bước, bởi vì cả hai đều mặc áo sơ mi trắng bên ngoài.

Trông giống như một cặp tình nhân vậy.

Phó Hành Chu hỏi: “Từ năm mấy tuổi em đã thích chụp ảnh?”

Từ bức ảnh cầu vượt Nam An kia có thể thấy được chắc chắn không phải cô mới thích chụp ảnh mấy năm gần đây.

Ôn Dạng nhỏ giọng đáp: “Hình như là mười hai tuổi.”

“Trong hoàn cảnh nào mà thích thế?”

Ôn Dạng ngẩng đầu lên, nhìn anh vài giây rồi nói: “Thời kỳ nổi loạn, lúc đó muốn thoát khỏi gia đình, muốn được tự do, cảm thấy làm nhiếp ảnh gia rất tuyệt, có thể tự do tự tại.”

Phó Hành Chu: “Không ngờ em cũng có thời kỳ nổi loạn đấy.”

Lần này vành tai Ôn Dạng thật sự nóng ran, cô mỉm cười bất đắc dĩ quay đầu đi. Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ cô lại có thời kỳ nổi loạn, thật ra thời kỳ nổi loạn của cô rất ngắn, chỉ là vào khoảng thời gian đó vô cùng muốn rời khỏi nhà, không muốn bị Chúc Vân quản lý. Ôn Dạng ngẫm nghĩ giây lát rồi quay đầu hỏi anh: “Vậy anh thì sao? Tổng giám đốc Phó có thời kỳ nổi loạn không?”

Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô, gật đầu.

“Có chứ.”

“Thế lúc anh nổi loạn thì muốn làm gì?”

Giọng Phó Hành Chu đều đều: “Chụp ảnh.”

Ôn Dạng ngạc nhiên.

Vẻ nghi hoặc hiện rõ trong đôi mắt xinh đẹp của cô, Phó Hành Chu đứng trước những kiệt tác cùng cô, đáp: “Đã từng chơi một thời gian.”

Ôn Dạng khẽ chớp mắt: “Bảo sao anh lại biết ở Kennedy Town chụp ảnh đẹp.”

Phó Hành Chu mỉm cười: “Ừm.”

Các tác phẩm trước mắt đều là cảnh sắc của Nam Thành, từ tập đoàn Khinh Chu đến một khách sạn cao cấp nào đó, rồi đến từng con phố ngõ hẻm, chợ đêm, chợ hoa, xe buýt, cửa tàu điện ngầm, xe buýt hai tầng, hoa nở bốn mùa, đủ loại màu sắc, sự thay đổi của bốn mùa, một chiếc lá mùa thu rơi cũng được nhiếp ảnh gia ghi lại một cách sống động.

Ôn Dạng đã sống ở Nam Thành hơn hai năm, biết Nam Thành rất đẹp, nhưng những gì cô biết quả thực không bằng những gì nhiếp ảnh gia chụp được. Sau khi xem qua những bức ảnh này, Ôn Dạng mới phát hiện ra Nam Thành còn có nhiều địa điểm đẹp như thế, nhiều nơi có thể vào ống kính đến vậy.

Còn Phó Hành Chu lại dửng dưng hơn nhiều, từ nhỏ anh đã sống ở Hồng Kông, tình cảm với Nam Thành thật ra cũng bình thường, không tính là sâu đậm. Chỉ là lúc này khi ánh mắt rơi vào bóng lưng người phụ nữ đang cúi đầu ngắm nhìn bức ảnh phía trước, anh thoáng khựng lại. Ôn Dạng xem hết tác phẩm này đến tác phẩm khác, cô xem kỹ hơn những người khác rất nhiều, có lúc lại đi về phía trước nhìn chằm chằm vào bức ảnh không nhúc nhích, có lúc lại đến gần để xem.

Phó Hành Chu đứng cách cô không xa, cùng cô xem.

Diện tích bên này rộng hơn bên ngoài.

Có lúc Ôn Dạng đi qua rồi Phó Hành Chu mới nhấc chân đi theo. Xem hết một vòng, bức ảnh khổ lớn cuối cùng là hoa tử vi của Nam Thành, chụp ở trạm xe buýt trước cửa Trung Mậu.

Ôn Dạng nhìn thoáng qua tác phẩm đó, thấy quen quen nhưng không nhận ra địa điểm.

Phó Hành Chu chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó rũ mắt nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi cô: “Trưa nay em muốn ăn gì?”

Ôn Dạng ngẩn người.

Lúc hai người đi qua bức ảnh đó, cô nhìn anh, Phó Hành Chu cũng nhìn vào mắt cô, đợi câu trả lời của cô. Ôn Dạng suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tổng giám đốc Phó, hình như tôi vẫn còn nợ anh một bữa cơm.”

Nghe vậy, ánh mắt Phó Hành Chu lại mang theo ý cười: “Phải.”

Ôn Dạng nói: “Hôm nay tôi trả anh nhé.”

Phó Hành Chu: “Ừm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.