Ngủ với Chúc Vân là Ôn Dạng sẽ vô thức dậy sớm, dù sao thì uy nghiêm của mẹ vẫn còn đó, đợi cô bò dậy thì Chúc Vân đã dậy rồi, còn lấy chăn đắp cho cô kín mít, thảo nào cô ngủ một giấc dậy mồ hôi đầm đìa.
Ôn Dạng ngồi dậy, tóc tai rối bù, cổ đầy mồ hôi.
Cô gọi một tiếng “Mẹ” rồi chui vào phòng vệ sinh rửa mặt, phòng khách sạn này đầy đủ tiện nghi, kem đánh răng cũng được chuẩn bị một tuýp nhỏ, đều là thương hiệu cao cấp. Ôn Dạng rửa mặt xong tiện tay thay đồ ngủ, đi ra ngoài. Chúc Vân hâm nóng bữa sáng cho cô: “Bố con mua ở dưới lầu đấy, nói là mua bánh cuốn gạo đỏ, con xem có phải loại con thích ăn không.”
Ôn Dạng mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha: “Thỉnh thoảng con cũng gọi đồ ăn ở quán dưới lầu, ăn rất ngon.”
“Vậy thì tốt.”
“Bố đâu rồi ạ?”
Ôn Dạng vừa nhai bánh cuốn vừa quay đầu tìm.
Chúc Vân nói: “Đang phơi quần áo ở ngoài ban công nhỏ, ở đây có máy sấy, ban công nhỏ quá nên chỉ có thể mở một cửa sổ nhỏ.”
Ôn Dạng uống sữa đậu nành: “Vậy là tốt lắm rồi, phòng khách sạn bình thường nào có ban công nhỏ, đây là phòng duy nhất đó ạ.”
Chúc Vân gật đầu.
Bà biết một đêm giá không rẻ, nhưng bà không nói gì, số tiền này họ vẫn có thể chi trả được. Ôn Dạng ăn sáng xong thì bố cô cũng vừa từ ban công nhỏ trở về.
Còn có thêm hai phần ăn sáng. Là bố cô mua thêm, biết trong studio của cô còn có hai người.
Dọn dẹp qua loa một chút, cả nhà ba người ra ngoài. Ôn Dạng xách theo hai phần ăn sáng, đưa bố mẹ đi xe taxi công nghệ đến studio. Chúc Vân xuống xe, nói: “Hay là mua cho con một chiếc xe nhé, đi xe thế này lãng phí lắm.”
Ôn Dạng lắc đầu, cô khoác tay Chúc Vân: “Xe buýt, tàu điện ngầm, tàu cao tốc, xe taxi công nghệ ở Nam Thành đều rất tiện lợi, hơn nữa con nhát gan, chưa lái xe bao giờ, đợi một hai năm nữa con tự kiếm tiền tự mua.”
Nghe giọng điệu tự tin của con gái, Chúc Vân cũng cảm nhận được con gái đã thích nghi với cuộc sống không có Trình Ngôn Vũ, bà yên tâm hơn rất nhiều.
“Vậy mẹ và bố con chờ tin tốt của con.”
“Vâng ạ.”
Đến studio.
Dư Tình và Đào Lật đều ở đó, thấy người lớn bước vào, hai người lập tức tiến lên chào hỏi. Chúc Vân và Ôn Lệ nhìn căn studio không lớn nhưng tràn ngập ánh nắng được bài trí rất cá tính, còn nhìn thấy một dãy cây xanh do Ôn Dạng trồng.
Chúc Vân và Ôn Lệ hoàn toàn yên tâm, con gái đang bắt đầu cuộc sống mới, đi trên con đường mà cô yêu thích.
Đây là thu hoạch tốt nhất mà họ có được sau khi đến Nam Thành.
Lúc này Ôn Dạng nhận được điện thoại, là công ty mà cô đang đàm phán gọi đến nói họ đồng ý hợp tác với bên cô, hơn nữa gần đây họ mới tiếp nhận một đội thi công, đội trưởng của đội đó trước đây đã từng hợp tác với Dư Tình.
Người đó rất muốn được hợp tác với Dư Tình một lần nữa, Ôn Dạng bèn hỏi rõ tên, chợt phát hiện đó là anh trai khiêng xi măng từng giúp Dư Tình lúc cô ấy bị nhồi máu cơ tim, anh ấy đã thành lập một đội thi công mới.
Ôn Dạng đưa điện thoại cho Dư Tình.
Dư Tình ngẩn người, nói: “Lần trước tớ có gửi cho anh ấy một phong bao lì xì, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ, nhưng anh ấy không nhận, không ngờ bây giờ anh ấy lại ra ngoài tự mình làm ăn.”
Ôn Dạng nói: “Quá tốt, anh ấy rất đáng tin cậy.”
Dư Tình gật đầu: “Đúng thế, vậy cậu nhanh bàn bạc với họ đi, như vậy thì có thể khởi công căn nhà ở Hoa Phủ rồi.”
“Được.”
Đào Lật tiếp Chúc Vân và Ôn Lệ, Ôn Dạng và Dư Tình xử lý công việc, bàn bạc xong xuôi thì chuẩn bị hợp đồng. Dư Tình ra hiệu cho cô nhắn tin cho Phó Hành Chu, hỏi ngày khởi công.
Ôn Dạng biết người làm ăn rất coi trọng ngày giờ tốt, cô cầm lấy cuốn lịch, sau đó lại nhấp vào avatar của Phó Hành Chu, soạn tin nhắn.
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đã bàn bạc xong với đội thi công rồi, xin hỏi bên anh có cần chọn ngày tốt không ạ?]
Phó Hành Chu trả lời: [Tưởng Dược sẽ gửi thời gian cho mọi người.]
Ôn Dạng: [Vâng, lễ động thổ có yêu cầu gì đặc biệt không?]
Phó Hành Chu: [Đơn giản là được.]
Ôn Dạng: [Vâng, vậy hôm đó tổng giám đốc Phó có đến không ạ?]
Phó Hành Chu: [Buổi chiều có thể đến, Tưởng Dược sẽ thay tôi làm lễ động thổ trước.]
Ôn Dạng: [Vâng.]
Gửi tin nhắn xong, xác nhận bên anh đã xem ngày lành tháng tốt rồi Ôn Dạng mới yên tâm. Chúc Vân đứng sau thấy cô cầm lịch, bèn hỏi: “Xem ngày động thổ à?”
Ôn Dạng gật đầu, cô lật lịch rồi nói: “Mẹ, con mới thiết kế cho một khách hàng có nhà ở Hoa Phủ xong, chuẩn bị động thổ nên hỏi xem anh ấy có ngày nào đẹp không.”
Chúc Vân sống ở Nam An quanh năm, đối với việc này cũng khá am hiểu.
Bà nói: “Chọn ngày lành tháng tốt xem ra không dễ đâu, phải xem tuổi của tất cả mọi người trong nhà, hợp tuổi nhau mới được động thổ, tính ra tháng này hình như chỉ có hai ba ngày là được.”
Chúc Vân chỉ vào ngày tháng phía trên.
Ôn Dạng gật đầu, thầm nghĩ mẹ đúng là hiểu biết. Cô lấy bút khoanh tròn mấy ngày mẹ vừa chỉ, phòng khi cần dùng đến thì có thể gợi ý cho khách.
Buổi sáng Ôn Dạng bận rộn một lúc ở studio, Chúc Vân và Ôn Lệ đều là người có thể ở yên một chỗ, cũng nghỉ ngơi trong studio, bầu bạn với Ôn Dạng. Họ đến Nam Thành chủ yếu là để xem cuộc sống hiện tại của con gái. Buổi chiều, Ôn Dạng đưa bố mẹ đến khu chung cư Nhã Các xem căn nhà cô đang ở. Nhà thuê nên đương nhiên không thể tinh tế bằng căn nhà mua lúc kết hôn, hồi đó căn nhà ấy là do Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ tự tay giám sát việc trang trí, phần lớn đều là do Ôn Dạng quyết định. Lúc đó cô đang học năm tư, vì tốt nghiệp xong là kết hôn liền, nên ngoài việc bảo vệ luận văn ra thì thời gian còn lại cô đều chạy đến nhà mới để xem việc trang trí.
Từng viên gạch mái ngói đều là do cô tự tay lựa chọn, rất ấm áp và đẹp đẽ.
Còn căn nhà hiện tại sau khi bài trí cũng rất độc đáo, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của mình. Chúc Vân bước vào nhà, tuy biết môi trường chắc chắn sẽ khác, nhưng khi thực sự nhìn thấy sự thay đổi, trong lòng bà vẫn có chút chênh lệch.
Là cha mẹ, họ luôn mong con gái được sống tốt hơn, hơn nữa căn nhà trước đây còn là của chính mình.
Chúc Vân ngồi xuống ghế sofa, hỏi Ôn Dạng đang rót nước: “Căn nhà đó bán được bao nhiêu?”
Ôn Dạng tùy ý đáp lại một con số, cô bưng hai ly nước đặt lên bàn trà trước mặt bố mẹ.
Ôn Lệ nói: “Giá nhà ở Nam Thành tăng nhanh thật, hai năm mà được chừng ấy là tốt lắm rồi.”
Ôn Dạng kéo một chiếc ghế tựa đơn ngồi xuống đối diện, gật đầu: “Dạ, tăng nhanh lắm.”
Chúc Vân bưng ly nước, không lên tiếng.
Trong lòng người mẹ tiền bạc không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng chính bởi vì đó là một ngôi nhà. Bà uống mấy hớp nước rồi nhìn Ôn Dạng hỏi: “Mở studio chắc tốn kém lắm phải không? Còn dư đồng nào không con?”
Ôn Dạng cười đáp: “Còn nhiều ạ, studio đâu phải một mình con, Dư Tình cũng góp vốn mà.”
Chúc Vân gật đầu: “Tiền còn lại thì con cứ giữ đi, cái gì nên tiêu thì tiêu, đừng hoang phí là được. Một hai năm nữa mẹ với bố con cố gắng góp nhặt rồi mua cho con một căn hộ ở Nam Thành, cứ thuê trọ mãi cũng không phải là cách hay.”
Ôn Dạng chống cằm cười: “Để sau hẵng tính ạ, con không gấp đâu.”
Sau khi đã xem qua nơi ở, lại tận mắt chứng kiến môi trường làm việc của Ôn Dạng, mục đích chuyến đi này của Chúc Vân và Ôn Lệ coi như đã hoàn thành. Mấy ngày sau, Ôn Dạng đưa bố mẹ dạo chơi thư giãn ở Nam Thành, hưởng chút gió mát trăng thanh. Nam Thành vốn là một thành phố rất đáng sống, hương hoa tự thân đã toát lên vẻ lãng mạn và thư thái. Chúc Vân cũng hiểu được lý do tại sao con gái mình lại thích thành phố này đến thế.
Trình Ngôn Vũ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho Ôn Dạng, có chăng chỉ duy nhất một điều là giúp cô nên duyên với thành phố này.
Vài ngày sau.
Chúc Vân và Ôn Lệ quay về Nam An.
Cả Chúc Vân và Ôn Lệ đều có công việc, chuyến đi này vốn dĩ đã là cố gắng thu xếp lắm rồi, không thể nán lại Nam Thành lâu hơn. Bố mẹ về rồi, cuộc sống và công việc của Ôn Dạng trở lại như cũ.
Thư kí Tưởng gửi tới cho cô một cái hẹn.
Quả nhiên đúng là một trong những ngày lành mà mẹ cô đã chọn trước đó.
Ngày tốt trên đời vốn dĩ dành cho tất cả mọi người.
Ngày khởi công chỉ có Tưởng Dược đến, Ôn Dạng cùng Dư Tình dẫn theo đội ngũ thi công đến Hoa Phủ. Tưởng Dược đã đợi sẵn ở đó, anh ấy đưa tập tài liệu thi công vừa làm xong sáng nay cho Ôn Dạng, cười nói: “Buổi chiều tổng giám đốc Phó mới rảnh, nên để tôi làm lễ khởi công thay anh ấy.”
Ôn Dạng gật đầu nhận lấy tài liệu: “Vâng.”
Lễ khởi công cũng có một số điều cần lưu ý, có điều Tưởng Dược đã chuẩn bị sẵn sàng, Ôn Dạng chỉ việc hỗ trợ. Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, đội ngũ thi công chính thức bắt đầu làm việc.
Buổi chiều.
Tưởng Dược ra ngoài một chuyến, sau đó xách theo rất nhiều đồ ăn vặt và trà chiều quay lại, đều là mua cho đội thi công.
Mọi người đều ngạc nhiên, đúng là nhà giàu có khác, ngày đầu tiên khởi công đã đãi ăn, hơn nữa còn toàn là những món mà các sếp lớn hay ăn. Tưởng Dược đang phân phát đồ uống, Ôn Dạng bước đến giúp một tay, Tưởng Dược cười nói: “Cô Ôn, tổng giám đốc Phó đến rồi, anh ấy cũng đã chuẩn bị trà chiều cho các cô ở quán cà phê dưới kia, các cô xuống đó dùng bữa nhé.”
Dư Tình đang lau tay nghe vậy bỗng sáng mắt: “Tuyệt thế cơ à.”
Đào Lật vừa mới giúp Ôn Dạng mang đồ đến, lúc này cũng đang ở đó, cô nàng chớp mắt, vẻ mặt có chút vui sướng.
Tưởng Dược cười: “Mới ngày đầu thôi mà, những ngày sau còn vất vả hơn nhiều đấy. Mọi người cứ tranh thủ lúc này nghỉ ngơi cho thoải mái, nhanh đi đi.”
Ôn Dạng đưa chai nước cho một anh công nhân rồi cười nói: “Vậy được, chúng tôi đi xuống đây.”
“Ừ, đi đi.”
Dư Tình đã vòng tay sang khoác lấy cánh tay Ôn Dạng từ lúc nào, Đào Lật cũng không chịu thua kém, lập tức khoác lấy tay còn lại của Ôn Dạng, vừa đi vừa tấm tắc: “Khách sộp như thế này, sau này cho gặp thêm mấy người nữa thì tốt biết mấy.”
Chưa động móng tay mà cơm đã dâng đến tận miệng.
Ôn Dạng mỉm cười.
Quán cà phê dưới tầng Hoa Phủ rất cao cấp, là dạng quán cà phê kín đáo, không gian tuyệt đẹp. Các dãy bàn ghế bên trong hầu như đều là ghế sô pha bọc da. Vừa bước vào cửa, đập vào mắt là hình ảnh Phó Hành Chu đang đứng nghe điện thoại ở bên cạnh bàn. Thấy ba người họ đi vào, anh khẽ gật đầu ra hiệu. Ôn Dạng nghe thấy tiếng Đào Lật hít một hơi thật sâu: Anh ấy đẹp trai thế… Trẻ nữa chứ…
Dư Tình ‘chậc’ khẽ hai tiếng: “Đẹp trai hơn trên ảnh nhiều… Khuôn mặt này… hoàn hảo đến từng milimet.”
Đào Lật đỏ mặt tía tai.
Dư Tình thì tỏ ra rất hứng thú, chào hỏi Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu gật đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Ôn Dạng, Ôn Dạng khẽ mỉm cười với anh. Người phụ trách quán cà phê bước đến, bưng đồ ngọt lên cho họ. Ngồi tựa vào cửa sổ, bên ngoài là những bông hoa nở rộ theo mùa của Nam Thành, khung cảnh vô cùng tuyệt vời. Hai bàn được ghép lại với nhau, toàn là đồ ăn với đồ ăn. Dư Tình kéo Đào Lật cùng Ôn Dạng đi qua, ba người ngồi xuống.
Ngoài đồ ngọt còn có đồ ăn nhẹ và cà phê, tất cả đều tinh tế đến mức có thể chụp ảnh được.
Đào Lật kéo Ôn Dạng và Dư Tình chụp ảnh chung, Ôn Dạng chụp ảnh rất đẹp nên được yêu cầu chụp cho các cô ấy. Ôn Dạng mỉm cười nhận lấy chiếc điện thoại, điều chỉnh một chút rồi chụp cho họ vài kiểu ảnh theo yêu cầu.
Phó Hành Chu cúp điện thoại, ngồi xuống cách đó không xa. Ông chủ quán cà phê hình như là bạn của anh nên đến bắt chuyện, giọng nói không lớn, thi thoảng lại nhìn về phía ba cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ.
Vì Phó Hành Chu còn đặt thêm một số món cho bàn của ba cô gái nên ông chủ quán cà phê quay người bưng đến, đặt lên bàn của họ. Ôn Dạng nhìn thấy, quay đầu nói với Phó Hành Chu: “Tổng giám đốc Phó, nhiều quá rồi ạ.”
Phó Hành Chu lướt nhẹ đầu ngón tay trên bàn phím, ngẩng lên nhìn cô: “Ăn thêm một chút đi, lát nữa cô qua đây tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”
Ôn Dạng nghĩ là chuyện công việc nên gật đầu: “Vâng.”
Ăn xong bữa trà chiều, Dư Tình và Đào Lật trở về Hoa Phủ trước.
Ôn Dạng đi vệ sinh xong, quay lại ngồi xuống trước mặt Phó Hành Chu. Bên cạnh Phó Hành Chu vẫn còn một phần cá tuyết cuộn vừa mới được bưng lên, anh đưa tay đẩy đến trước mặt Ôn Dạng: “Món mới của quán đấy, cô thử xem sao?”
Ôn Dạng sững người, nói: “Tôi no rồi.”
Nghe thấy vậy, Phó Hành Chu gật đầu: “Vậy thì thôi.”
Nhưng mà phần cá tuyết cuộn được bọc một lớp bột mì trông rất hấp dẫn, nhìn có vẻ rất giòn, hơn nữa lại cực kỳ ít. Ôn Dạng sợ lãng phí, với lại nhìn sơ qua cũng biết là Phó Hành Chu không phải người thích ăn loại đồ ăn vặt này, thế là sau một thoáng do dự, cô cầm lấy chiếc đĩa, nói: “Hay là tôi ăn một chút vậy, không thể lãng phí được.”
Phó Hành Chu nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười.
Ôn Dạng cầm nĩa lên ăn thử, cá tuyết cuộn giòn tan, hương vị vô cùng thơm ngon, cô thưởng thức một cách nghiêm túc. Phó Hành Chu đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ khi ăn của cô.
Anh cất tiếng, giọng nói trong trẻo: “Bố mẹ cô về Nam An rồi à?”
Ôn Dạng nghe vậy thì ngẩng đầu lên, gật đầu: “Vâng, họ về rồi.”
Phó Hành Chu ‘ừm’ một tiếng: “Gia đình có giục kết hôn không?”
Ôn Dạng thoáng sửng sốt, cô cầm khăn giấy lau khóe miệng, khẽ lắc đầu: “Không.”
Phó Hành Chu gật đầu.
Anh nhìn thẳng vào cô: “Vậy em có cho phép tôi theo đuổi em không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]