Dư Tình thích ở phòng khách, còn Ôn Dạng lại thích ở trong phòng ngủ, ánh sáng có hơi tối một chút cũng chẳng sao, như vậy sẽ có nhiều không gian tưởng tượng hơn. Tối nay xem ra lại phải thức khuya rồi, thế nên đợi đến lúc bản vẽ hoàn thành, Ôn Dạng nhìn vào màn hình mà ngẩn ngơ, thời gian hiển thị phía dưới đã là hai giờ rưỡi sáng. Đến lúc hoàn hồn, cô vội vàng gọi: “Dư Tình.”
Dư Tình đang mải mê vẽ ở ngoài, nghe Ôn Dạng gọi như vậy, cô ấy giật mình nhìn đồng hồ, thì ra đã khuya thế này rồi, cô ấy đứng phắt dậy nói: “Đến đây.”
Cô ấy vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Ôn Dạng chỉ tay vào máy tính nói: “Nhanh lên, tớ vẽ xong rồi này.”
Mắt Dư Tình sáng rực, bước một bước dài tiến lên, trèo lên giường ghé đầu nhìn bản vẽ hoàn chỉnh: “Xong thật rồi, hơn nữa lần này nhìn đẹp quá trời.”
Trình bày một cách hoàn chỉnh hiệu ứng tổng thể của căn hộ thông tầng siêu lớn ở Hoa Phủ, bao gồm cả vị trí sắp xếp đồ gia dụng cũng được đánh dấu. Nói thật lòng, lúc Dư Tình mới vào nghề tuy rằng đã từng làm rất nhiều dự án ở trường, nhưng sau khi ra trường bản hiệu ứng của căn hộ thông tầng đầu tiên mà cô ấy làm trông có hơi thô sơ, cho nên cô ấy đã phải vẽ lại đến bản thứ ba.
Còn bản của Ôn Dạng có thể đem ra sử dụng trực tiếp luôn, cô ấy nói: “Tớ cứ cảm thấy cậu là thiên tài mà.”
Cô ấy ngồi dựa vào bên cạnh Ôn Dạng, cùng xem bản vẽ: “Thời đại học cậu đã dính vào con quỷ tình yêu rồi, nếu như khi ấy cậu tham gia nhóm dự án với tớ thì bây giờ trình đã khác xa.”
Ôn Dạng mỉm cười, không nói gì, lúc này chiêm ngưỡng thành quả là đủ rồi.
Dư Tình cũng nhìn theo cô.
Căn nhà này sử dụng hệ thống nhà thông minh cho toàn bộ căn hộ, cho nên tốn rất nhiều công sức, Dư Tình đã giúp đỡ rất nhiều việc, cho nên không thể tính hết công lao cho cô được. Ôn Dạng dựa vào vai cô ấy, nói: “Cảm ơn cậu, Dư Tình.”
“Cảm ơn gì chứ?”
Dư Tình khẽ chậc một tiếng.
Cả hai cùng chiêm ngưỡng bức vẽ, Dư Tình cười nói: “Tớ chợt nhớ đến bản thiết kế hiệu ứng căn hộ thông tầng lần đầu tiên tớ làm, để tớ cho cậu xem, cực kì thô sơ luôn, có lúc tự mình nhìn lại tớ còn thấy buồn cười nữa là. Hồi đó sau khi tớ giao bản vẽ, khách hàng gửi cho tớ hẳn một dấu hỏi chấm.”
Ôn Dạng bắt đầu thấy hứng thú.
Cô nhớ hồi đó là lúc Dư Tình đang thực tập năm tư.
Dư Tình cầm USB trên đầu giường, lấy ra một bản vẽ từ bên trong, chép sang máy tính của Ôn Dạng rồi mở lên.
Một bản vẽ hiệu ứng căn hộ thông tầng 256 mét vuông hiện lên, phía trên hiển thị là mùa hè năm 2020.
Quả nhiên năm tháng và trình độ kỹ thuật luôn song hành cùng nhau, nếu bây giờ nhìn lại bản vẽ đó, Ôn Dạng căn bản không dám tin đây là do Dư Tình thiết kế, chẳng có chút hơi hướng hiện đại nào cả. Ôn Dạng nói: “Chẳng có tí nào là giống phong cách vẽ của cậu.”
Dư Tình cười lớn: “Đúng vậy, trình độ bây giờ của tớ khác hồi xưa rồi, huống hồ hiện tại tớ đã tôi luyện qua bao nhiêu là bản vẽ. Hơn nữa cách bố trí của căn hộ thông tầng này thật sự không tốt lắm. Hồi đấy tớ cứ tưởng mình đã giành được bao nhiêu giải thưởng thì nhất định vẽ rất đỉnh, nào ngờ đâu lần đầu tiên ra quân đã thua te tua.”
Ôn Dạng nhìn mà cũng muốn cười.
Hai người cùng ngồi cạnh nhau xem, cô xem xong lại đến lượt Dư Tình xem.
Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, Ôn Dạng vẫn còn có chút phấn khích, cô nén bản vẽ lại rồi gửi cho Phó Hành Chu, kèm theo một câu.
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, bản vẽ hoàn chỉnh đây ạ.]
Gửi xong cô cũng cảm thấy buồn ngủ, bèn nằm xuống cạnh Dư Tình, chiếc máy tính được đặt sang một bên tủ đầu giường. Đèn tắt phụt, trải qua mấy đêm thức trắng, giờ đây được thả lỏng tinh thần cộng thêm cơ thể mệt mỏi, Ôn Dạng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau,
Dư Tình nhận được điện thoại của khách hàng, vội vã thức dậy. Ôn Dạng vẫn còn đang mơ màng trong chăn, cầm lấy điện thoại muốn xem giờ, đúng lúc trên màn hình vẫn còn hiển thị lời nhắn trả lời của Phó Hành Chu.
Ôn Dạng tiện tay mở ra xem.
Phó Hành Chu: [Đây là?]
Ôn Dạng thoáng sửng sốt, sau đó mới nhận ra chuyện gì, cô vuốt lên, đập vào mắt là tập tin mình đã gửi tối qua, nhưng lại gửi nhầm sang bản vẽ căn hộ thông tầng lần đầu tiên của Dư Tình. Ôn Dạng bừng tỉnh giấc, vội ngồi dậy cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn thoại.
Ôn Dạng: “Tổng giám đốc Phó, thật sự xin lỗi, tôi gửi nhầm tập tin, anh chờ một lát, tôi sẽ gửi lại cho anh ngay.”
Sáng sớm giọng cô còn vương chút ngái ngủ, vì vội vàng nên có hơi khàn.
Phó Hành Chu cũng gửi tin nhắn thoại trả lời cô: “Không gấp.”
Giọng nói của anh phát ra từ điện thoại, vừa trong trẻo lại có phần trầm ấm, vô cùng dễ nghe.
Anh thì bảo không gấp, nhưng Ôn Dạng sao có thể không gấp cho được. Cô dời laptop qua, đặt lại chế độ gửi từ phần mềm WeChat trên máy tính đến điện thoại của Phó Hành Chu, sau đó lại dùng điện thoại kiểm tra lại cho chắc chắn, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới ấn gửi tin nhắn thoại giải thích vài câu.
Ôn Dạng: “Tổng giám đốc Phó, là bản này ạ, anh xem thử nhé. Ngại quá, tối qua tôi gửi nhầm mất, bản kia là tác phẩm thời kỳ đầu của nhà thiết kế Dư bên studio chúng tôi, tác phẩm của cô ấy bây giờ không còn như vậy nữa.”
Tránh để anh tưởng studio của họ còn có tác phẩm như thế này, sợ chết khiếp.
Bên Phó Hành Chu tạm thời chưa trả lời cô.
Khoảng bảy tám phút sau.
Anh nhắn lại cho cô: [Việc trang trí tiếp theo vất vả cho cô rồi.]
Nhìn thấy câu nói này của anh, cả người Ôn Dạng thả lỏng, cô xõa tóc, cầm điện thoại ngồi trên giường soạn tin nhắn trả lời: [Cảm ơn tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh đã cho cơ hội.]
Phó Hành Chu: [Ừ.]
Phó Hành Chu: [Tối qua ngủ muộn à?]
Ôn Dạng trả lời: [Cũng không muộn lắm, giờ giấc bình thường thôi.]
Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, vậy tôi bắt đầu sắp xếp bên này đây.]
Phó Hành Chu: [Ừ.]
Nhận được lời khẳng định từ anh, Ôn Dạng đặt điện thoại xuống, xuống giường dọn dẹp. Dù sao cũng không ngủ được nữa, chi bằng đến studio luôn. Tới studio kể lại chuyện này cho Dư Tình và Đào Lật nghe xong, bọn họ đều đồng thanh nói: “May mà tổng giám đốc Phó không so đo.”
Ôn Dạng nói: “Đúng vậy.”
–
Buổi chiều.
Dựa vào tư liệu trong tay Dư Tình, Ôn Dạng liên hệ với công ty trang trí, hiện tại công ty mà Dư Tình đang dùng khá bình thường, sau này có hợp tác hay không thì chưa chắc, Ôn Dạng dự định tìm công ty mới có thể làm nhà thông minh.
Ôn Dạng cùng Dư Tình xem xét tài liệu của những công ty trang trí này, Đào Lật cũng tham gia, ba người đứng trước bàn máy tính của Dư Tình xem. Đúng lúc này chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô đổ chuông, Ôn Dạng tiện tay cầm lên, thấy người gọi đến là Chúc Vân.
Ôn Dạng nhấc máy: “Mẹ ạ.”
“Dạng Dạng, con đang làm gì đó?”
Ôn Dạng ngồi xuống bàn làm việc của mình: “Con đang làm việc mẹ ạ.”
Chúc Vân ho khan một tiếng rồi nói: “Dạng Dạng, mẹ với bố con đến Nam Thành rồi, vừa ra khỏi ga tàu cao tốc, con đừng giận bố mẹ tự ý đến nhé, mẹ thực sự không chờ được hai tuần nữa, muốn đến xem con thế nào.”
Ôn Dạng sửng sốt, bật dậy: “Mẹ, bố mẹ đến Nam Thành rồi sao?”
Chúc Vân gật đầu: “Ừ, nhà mới thuê của con ở đâu, để mẹ với bố con bắt xe đến.”
“Để con đến đón, bố mẹ đứng đó đợi con.” Ôn Dạng có hơi bất ngờ, nhưng cũng có chút nôn nóng, lần cuối cô gặp bố mẹ là lúc về Nam An ăn Tết.
Vèo một cái đã đến cuối tháng Mười rồi.
Đã hơn ba tháng kể từ khi cô ly hôn, ly hôn vào mùa yêu đương nồng cháy nhất trong năm.
“Con cho bố mẹ địa chỉ đi, bố mẹ tự bắt xe đến được mà, con còn phải chạy qua chạy lại vất vả lắm.”
“Không vất vả đâu ạ, bố mẹ cứ đứng đó đợi con.”
Nói xong Ôn Dạng kéo ghế ra: “Để con đến đón.”
Chúc Vân hết cách với con gái: “Thôi được rồi, mẹ đợi con.”
Ôn Dạng cúp điện thoại, thu dọn túi xách. Dư Tình quay đầu nhìn cô: “Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé, cậu đón chú dì xong thì nói với tớ một tiếng.”
Ôn Dạng gật đầu: “Được.”
Sau đó cô rời khỏi studio, xuống lầu đón một chiếc xe đi về phía nhà ga đường sắt cao tốc. Lúc này đang là hoàng hôn, ánh chiều tà bao phủ bầu trời, rất đẹp. Đến ga tàu cao tốc, từ xa Ôn Dạng đã nhìn thấy bố mẹ đang đứng đợi ở lối ra, trong tay Chúc Vân còn xách theo một túi đồ lớn, có một hộp bánh ngọt Nam An lộ ra ngoài.
Đó là loại bánh ngọt mà Ôn Dạng đã ăn từ nhỏ đến lớn không bao giờ chán, rất khó mua.
Hốc mắt Ôn Dạng bỗng chốc đỏ hoe.
Làm con gái không thể sống hạnh phúc như cha mẹ mong muốn, ngược lại còn khiến họ phải lo lắng chạy ngược chạy xuôi vì mình.
Ôn Dạng xuống xe, chạy về phía bố mẹ.
“Bố, mẹ!”
Chúc Vân và Ôn Lệ nhìn thấy Ôn Dạng chạy tới thì vội vàng nói: “Chậm thôi.”
Ôn Dạng đứng trước mặt họ, đưa tay ôm lấy Chúc Vân trước. Chúc Vân đang dùng một tay xách đồ, khi con gái lao đến, bà đưa tay lên xoa đầu cô.
Mà phía sau Ôn Dạng không còn bóng dáng Trình Ngôn Vũ đi theo nữa.
Ôn Lệ nhìn Ôn Dạng: “Có phải con gầy đi không?”
Ôn Lệ vốn ít nói, vì tính chất công việc nên càng thêm phần uy nghiêm. Ôn Dạng quay đầu nhìn bố: “Không có đâu bố, con không gầy, con béo lên đấy ạ.”
Béo thì không béo, gầy thì có gầy đi một chút.
Chúc Vân chỉ cần ôm một cái là biết, nhưng bà không vạch trần lời nói dối của cô, cũng không muốn nhắc đến cái tên họ Trình kia nữa. Bà vỗ vỗ Ôn Dạng, nói: “Thôi được rồi, ôm đến toát cả mồ hôi rồi kìa.”
Chúc Vân bất lực, vuốt ve mái tóc dài của con gái.
Cả nhà ba người nán lại một lúc ở cửa ga tàu cao tốc, sau đó mới đón taxi. Ôn Dạng ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn bố mẹ: “Bố, bố xin nghỉ phép năm trước ạ?”
“Ừ, bố xin nghỉ phép năm trước.”
Thực ra là xin nghỉ phép bình thường.
Ôn Dạng gật đầu.
Cô lấy điện thoại di động ra đặt phòng khách sạn, sau đó nói với Chúc Vân và Ôn Lệ: “Bố, mẹ, hiện tại con đang sống cùng Dư Tình, ban đầu Dư Tình thuê một căn hộ nhỏ, sau đó con thuê lại nhà nên cô ấy chuyển đến ở cùng con. Căn hộ sau này có hai phòng ngủ một phòng khách, rất thoáng đãng, cũng có ban công các thứ. Nhưng mà hai đứa con gái ở cùng nhau, bố mẹ đến ở thì không được tiện lắm, nên con đã đặt khách sạn cho hai người rồi, chúng ta ở khách sạn sẽ tốt hơn một chút.”
Chúc Vân nghe xong thì gật đầu: “Được đấy, ở khách sạn cũng tiện. Con với Dư Tình có thể chăm sóc lẫn nhau, mẹ với bố con rất yên tâm.”
Ôn Dạng mỉm cười, đưa bố mẹ đến khách sạn cất hành lý, sau đó Dư Tình cũng đến. Họ ăn cơm ở một nhà hàng Trung Quốc gần khách sạn. Chúc Vân vừa nhìn thấy Dư Tình thì nắm lấy tay cô ấy, còn lấy một túi quà lớn đưa cho cô ấy. Dư Tình cười từ chối: “Dì khách sáo quá, năm nào cháu cũng đến nhà dì ăn Tết mà dì còn khách sáo như vậy.”
Chúc Vân nói: “Cầm lấy đi, năm nay cháu lại đến ăn Tết nhé.”
Dư Tình mỉm cười nhận lấy.
Bốn người ngồi vào bàn ăn, gọi món.
Chúc Vân hỏi Dư Tình sức khỏe thế nào, Dư Tình cười nói: “Cũng chỉ có thể cố gắng tĩnh dưỡng thôi ạ, có Ôn Dạng giúp đỡ, cháu cũng không đến nỗi vất vả lắm.”
Chúc Vân nói: “Các cháu là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”
Đều là người Nam An, thời cấp ba Dư Tình cũng thường đến nhà chơi, vì vậy Chúc Vân rất mừng vì Ôn Dạng có một người bạn tốt như vậy.
Ăn cơm xong, Dư Tình trở về studio.
Ôn Dạng tiễn bố mẹ lên lầu nghỉ ngơi. Từ Nam An đến Nam Thành đi tàu cao tốc không tính là lâu, nhưng một ngày bôn ba đối với họ cũng mệt mỏi.
Ôn Dạng đã lâu không ở cùng bố mẹ, đặc biệt là Chúc Vân. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như bố cô nghiêm khắc, nhưng thực ra từ nhỏ đến lớn người quản lý Ôn Dạng nhiều hơn lại là Chúc Vân.
Chúc Vân là người luôn đặt lý trí lên trên cảm xúc, từ nhỏ đã chú trọng giáo dục đức hạnh cho Ôn Dạng, nhưng không quá nghiêm khắc. Tình yêu thương của bà dành cho cô không hề ít hơn so với Ôn Lệ – người không quản cô nhiều. Ôn Dạng cũng dựa dẫm vào mẹ nhiều hơn. Cô định quay về nơi ở lấy quần áo rồi đến đây, tối nay ngủ cùng Chúc Vân, dù sao khoảng cách cũng không xa.
Nói với Chúc Vân và Ôn Lệ một tiếng rồi cô xuống lầu. Đúng lúc đêm xuống, hoa ở Nam Thành nở rộ, hương thơm ngào ngạt, đèn neon nhấp nháy, Ôn Dạng vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tưởng Dược đang đứng bên quầy lễ tân.
Ôn Dạng mỉm cười chào hỏi: “Thư ký Tưởng.”
Tưởng Dược đang trao đổi với lễ tân, nghe vậy liền ngẩng đầu lên: “Cô Ôn, trùng hợp vậy, cô cũng ở đây sao?”
Ôn Dạng gật đầu.
Tưởng Dược cười nói: “Vậy thì cô đến đúng lúc rồi, lần này về Nam Thành tôi có mang theo đồ cho cô, tổng giám đốc Phó hiện đang ở bên ngoài, cô ra đó lấy từ anh ấy là được.”
Ôn Dạng ngẩn người, nhớ ra là túi đồ không thể mang về từ Hồng Kông.
Cô nói được.
Sau đó cô đi về phía cổng chính, sảnh khách sạn nguy nga lộng lẫy nối liền với lối vào, bên ngoài đèn neon lấp lánh, cảnh đêm Nam Thành rất đẹp, hoa bay đầy trời. Ôn Dạng từ xa đã nhìn thấy hai bóng người cao lớn đứng cạnh xe, Phó Hành Chu mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn cao, đang đứng nói chuyện với người bên cạnh, ánh đèn chiếu vào người họ.
Giống như hai ngôi sao đứng dưới ánh đèn sân khấu vậy.
Vẻ mặt anh vẫn toát lên sự cao quý, không hề thay đổi.
Ôn Dạng bước về phía họ.
Hai người đang nói chuyện cũng chú ý đến cô, người đàn ông bên cạnh Phó Hành Chu ra hiệu với anh, Phó Hành Chu ngẩng đầu lên. Ôn Dạng hôm nay mặc chiếc váy sáng màu kết hợp với áo khoác mỏng màu nhạt, tóc dài buông xõa, mặt mày xinh đẹp.
Ôn Dạng bước xuống bậc thang, đến trước mặt Phó Hành Chu: “Tổng giám đốc Phó, mọi người đến Nam Thành rồi sao?”
Người đàn ông bên cạnh nhìn Ôn Dạng với vẻ hiếu kỳ.
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Ôn Dạng ngẩng đầu, mỉm cười: “Thư ký Tưởng nói đồ của tôi ở chỗ anh.”
Phó Hành Chu nhướng mày, suy nghĩ một giây rồi quay người đi về phía cốp xe, Ôn Dạng cũng đi theo. Tiết trời đầu đông se lạnh, mang theo chút gió nhẹ thổi bay mái tóc cô.
Ôn Dạng dừng lại bên cạnh cốp xe của anh.
Không biết Phó Hành Chu đã ấn vào đâu hay là cảm ứng mà cốp xe tự bật mở, anh vươn tay lấy ra một chiếc túi mua sắm tinh tế đưa cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng đưa tay nhận lấy.
Tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau trên dây túi tinh xảo, trao cho đối phương. Gió thổi làm vài sợi tóc rơi xuống mặt Ôn Dạng, lướt qua lông mày và đôi mắt cô, cô nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh.”
Cốp xe đóng lại.
Phó Hành Chu nhìn cô: “Về nhà kiểm tra xem có thiếu gì không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]