Thả điện thoại xuống, Ôn Dạng bắt đầu chỉnh sửa bản thiết kế theo ý tưởng vừa nãy, cô làm việc ngay trên giường, người dựa vào đầu giường, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú. Lúc Dư Tình vừa ngáp vừa đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng này. Cô ấy vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó leo lên giường đưa tay tháo kính của Ôn Dạng, khiến trước mắt Ôn Dạng bỗng chốc thiếu đi một lớp ngăn cách.
Ôn Dạng quay đầu nhìn: “Cậu chuẩn bị ngủ à?”
Dư Tình hừ một tiếng: “Nói nhảm, mấy giờ rồi mà cậu còn chưa ngủ.”
Cô ấy thò đầu nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Ôn Dạng, ồ lên một tiếng: “Cậu sửa tủ rượu rồi sao?”
Ôn Dạng gật đầu: “Tớ thấy tủ rượu không nên quá lộ liễu, phong cách chính của anh ấy thiên về màu tối, nếu dùng tủ kính thì sẽ phá vỡ kiểu nhàn nhã của phòng khách, không bằng thiết kế tủ tông màu tối, như vậy sẽ có khí chất hơn.”
“Được đấy, tốt hơn cái ban đầu của cậu.” Dư Tình dựa vào người Ôn Dạng, cùng cô xem bản thiết kế, “Hay thật, nhỡ đâu anh ta có bạn gái thì bầu không khí ở phòng khách cứ phải gọi là tuyệt.”
Ôn Dạng mỉm cười gật đầu.
Mái tóc cô xoăn nhẹ buông xõa trên vai, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Dư Tình xem xong lại nói: “Thôi được rồi, vậy cậu cũng ngủ đi, không là quầng thâm mắt của chúng ta lại hiện ra bây giờ.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Gập máy tính xách tay lại, cô bê cả bàn nhỏ đặt xuống đất, máy tính thì để nguyên trên bàn. Cô ngáp một cái, uống một ngụm nước rồi nằm xuống theo Dư Tình.
Dư Tình mơ màng nói: “Tớ vừa nhận được một đơn hàng, khách hàng nói muốn làm phong cách Trung Hoa hiện đại, đây là lần đầu tiên tớ nhận được loại đơn hàng này, cảm thấy khá là thử thách.”
Ôn Dạng nhắm mắt lại: “Làm nghề thiết kế này đúng là có chút thần kỳ.”
“Phải không, tớ cũng thấy thế, cứ nghĩ đến việc qua tay tớ có thể làm ra đủ loại phong cách nhà ở, nghĩ thôi đã thấy rất có cảm giác thành tựu rồi. Tuy tớ thường xuyên kêu mệt quá muốn về quê nuôi ngỗng, nhưng cũng chỉ là nói vậy thôi, tớ không nỡ từ bỏ đâu.”
Ôn Dạng mỉm cười, cô ừ một tiếng rồi trở mình.
Đã có lần trao đổi đầu tiên, về sau mọi chuyện trở nên suôn sẻ hơn nhiều, hễ cần phải có sự đồng ý của Phó Hành Chu, Ôn Dạng sẽ cân nhắc ngôn ngữ, có lúc sẽ chụp ảnh màn hình hoặc quay video gửi cho anh. Sau đó đính kèm thêm một số giải thích, vì sao muốn sửa như vậy, lý do sửa như vậy là gì.
Phó Hành Chu về cơ bản đều sẽ trả lời.
Thời gian cách nhau cũng không lâu, phần lớn là trong vòng vài phút sau khi Ôn Dạng gửi tin nhắn, anh sẽ trả lời là được hoặc là giữ nguyên hiện trạng. Về cơ bản anh cũng không mấy khi đưa ra yêu cầu gì, nhu cầu đã giao hết cho Ôn Dạng rồi, tất cả những lý do cần sửa của cô đều hình thành dựa trên điểm này.
Cứ thế, hai người gửi qua gửi lại nhiều tin nhắn hơn.
Cả hai đều hiểu được một chút về lịch sinh hoạt của đối phương.
Ôn Dạng biết Phó Hành Chu dậy rất sớm, đa phần là trong khoảng từ sáu đến bảy giờ, anh có thói quen chạy bộ buổi sáng, tầm tám giờ hơn sẽ đến công ty, thời gian sau đó sẽ là lúc anh trả lời tin nhắn chậm nhất, thật sự rất bận rộn. Đến tối khoảng tám chín giờ trở đi anh sẽ trả lời tin nhắn nhanh hơn, nhìn chung cũng là lúc sắp bước vào giai đoạn nghỉ ngơi.
Có điều, gần như tám chín giờ tối hôm nào anh cũng đang ở công ty.
Lịch sinh hoạt của Ôn Dạng thì hơi ngược lại, hơn một giờ sáng vẫn còn vẽ bản thảo, có lúc trước khi đi ngủ cô gửi cho anh một tin nhắn nói là sáng mai muốn sửa chỗ nào đó, xong là cô ngủ luôn, đến sáng hôm sau hơn mười giờ mới thức dậy.
Anh sẽ trả lời cô vào lúc hơn sáu giờ sáng, cứ như là đã quen với việc cô thức khuya vẽ bản thảo rồi vậy.
Ôn Dạng vệ sinh cá nhân xong, xách máy tính chạy vội đến studio, vừa bước vào cửa, cô trợ lý thiết kế mới đến là Đào Lật đã tươi cười rạng rỡ chào cô: “Chị Ôn, chào buổi sáng.”
Ôn Dạng mỉm cười đáp lại cô nàng: “Chào buổi sáng Lật Tử.”
Đào Lật cười tủm tỉm ngồi xuống bàn tiếp tân xem tài liệu. Cô ấy mới vào làm hai hôm nay, hiện tại kiêm nhiệm cả hai vị trí là trợ lý của Dư Tình và lễ tân, có lúc Ôn Dạng với Dư Tình không có ở studio, cô ấy có thể ở lại trực.
Ôn Dạng đi đến bàn máy tính đặt máy tính xuống, tiện tay để điện thoại lên bàn. Dư Tình vừa ngáp vừa uống Americano, đúng lúc nhìn thấy giao diện điện thoại của cô, bèn nói: “Vị tổng giám đốc Phó này sống điều độ lành mạnh ghê ấy chứ.”
Ôn Dạng mở máy tính, nói: “Anh ấy bận rộn như vậy, nếu làm việc thất thường đảo lộn ngày đêm như chúng ta thì phải tổn hao biết bao nhiêu.”
Dư Tình cười ha hả: “Cũng đúng.”
“Nhưng quả nhiên anh ta là đối tượng mà mấy cô tiểu thư của đất Nam Thành muốn gả cho nhất, thật sự là một người vừa kiếm tiền giỏi lại vừa đẹp trai, hơn nữa còn không lăng nhăng, đúng là hình mẫu lý tưởng.”
Ôn Dạng nghe Dư Tình nói, khẽ gật đầu.
Đúng là vậy.
Dư Tình buồn ngủ chết đi được, đứng dậy pha thêm cà phê, tiện tay đẩy xửng bánh bao hấp cho Ôn Dạng. Ôn Dạng thuận tay cầm lên ăn, cô vẫn chưa ăn sáng, bánh bao vẫn còn nóng. Cô vừa ăn bánh bao vừa mở bản thảo, sửa chữa những chỗ mà Phó Hành Chu vừa mới đồng ý sửa.
Buổi chiều.
Vị khách muốn theo phong cách Trung Hoa hiện đại kia đột nhiên gửi cho Dư Tình một đống ảnh hiệu ứng, hỏi Dư Tình có thể làm được không, còn muốn cô ấy tổng hợp lại, thiết kế ra một cảm giác độc nhất vô nhị. Dư Tình suýt thì dí mặt vào màn hình, xuýt xoa hai tiếng, kéo Ôn Dạng cùng nhau thảo luận. Ôn Dạng thò đầu ra xem, cảm giác mà vị khách hàng này muốn cũng khá là hỗn loạn. Hơn nữa có một cái còn không hợp với phong cách Trung Hoa hiện đại cho lắm.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Ôn Dạng quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người tuấn tú đẹp trai bước vào. Người này ăn mặc giản dị, trên mặt mang theo ý cười, là Lục Trạm.
Ôn Dạng khựng lại giây lát: “Anh Lục.”
Lục Trạm gỡ mắt kính râm trên sống mũi xuống, mỉm cười: “Ôn Dạng, lâu rồi không gặp.”
Ôn Dạng lập tức nói: “Lâu rồi không gặp, anh Lục.”
“Nơi này dễ tìm thật, Vân Xích, cái tên này đặt hay đấy.” Lục Trạm đi vào trong, Ôn Dạng vội vàng lấy ghế cho anh ta, “Anh đến Nam Thành khi nào vậy ạ?”
Nghe vậy, Lục Trạm bất đắc dĩ nói: “Cô đừng dùng kính ngữ với tôi được không? Tôi cũng chỉ hơn cô mấy tuổi thôi mà.”
Ôn Dạng mỉm cười.
Trước đó Đào Lật đã ra ngoài mua đồ cho Dư Tình, Dư Tình bèn đi vào phòng trà rót một ly nước, bưng ra đặt bên cạnh Lục Trạm. Ôn Dạng giới thiệu với Lục Trạm: “Đây là nhà thiết kế chính của chúng tôi, Dư Tình.”
Lục Trạm nhận lấy cốc nước, cười nói: “Chào cô.”
Dư Tình: “Chào anh ạ, anh Lục.”
Lục Trạm nhìn Ôn Dạng, nói: “Bạn cô cũng khách sáo như cô vậy.”
Ôn Dạng lại mỉm cười.
Lục Trạm uống một ngụm nước rồi đặt cốc xuống, nói: “Hôm nay tôi đến đây, vừa hay muốn xem thử thiết kế căn nhà của Phó Hành Chu như thế nào. Tôi có căn hộ ở bên Hồng Kông cũng đang chuẩn bị sửa sang, muốn cân nhắc phong cách của cô.”
Anh ta rất tò mò một cô gái như Ôn Dạng có thể thiết kế ra căn nhà với phong cách gì. Trên máy tính của Ôn Dạng lúc này chính là bản thiết kế căn nhà đó, chỉ là không biết bên Phó Hành Chu có cho xem hay không. Ôn Dạng cầm điện thoại lên, nói với Lục Trạm: “Tôi hỏi tổng giám đốc Phó một câu đã nhé.”
“Không cần hỏi, cậu ấy biết tôi đến Nam Thành là để xem thiết kế nhà mà.” Lục Trạm cười nói.
Ôn Dạng ồ một tiếng, đặt điện thoại xuống. Cô mở máy tính, giao diện hiện ra, Lục Trạm nhướng mày nhìn rồi phì cười một tiếng, nói: “Quả nhiên đều là phong cách này.”
Ôn Dạng quay đầu nhìn anh ta.
Lục Trạm cười nói: “Căn nhà của cậu ấy ở Hồng Kông kỳ thực cũng gần giống kiểu này, nhưng mà nhìn thiết kế của cô có vẻ thoải mái hơn nhiều, cô sử dụng một số tông màu ôn hòa hơn phải không?”
Ôn Dạng gật đầu: “Tôi sử dụng màu xám dịu nhẹ hơn một chút.”
Lục Trạm cười nói: “Nhìn ra được.”
Anh ta lại quay sang nhìn bản thiết kế đã hoàn thành tám mươi phần trăm, có chút cảm khái: “Con người cậu ấy ấy à, có đôi khi tôi còn nghi ngờ không biết liệu cậu ấy có biết yêu hay không, ngay cả căn nhà cũng chỉ mãi là phong cách lạnh lẽo này, chẳng có chút giá trị tham khảo nào.”
Ôn Dạng ngẩn người, nói: “Kỳ thực phong cách này cũng khá tốt, tối giản mà thoải mái.”
Dư Tình ở bên cạnh lại ngửi thấy ‘mùi drama’.
Cái gì gọi là không biết yêu?
Cô ấy cười híp mắt hỏi: “Anh Lục, ý anh là sao?”
Lục Trạm đang chăm chú nhìn bản thiết kế, suy nghĩ xem căn nhà của mình có thể thiết kế như thế nào, anh ta chắc chắn là không muốn phong cách này, muốn chọn phong cách nhẹ nhàng sang trọng thoải mái hơn, có thể phối màu táo bạo một chút. Câu hỏi của Dư Tình khiến anh ta hoàn hồn, nhìn về phía Dư Tình. Dư Tình chớp mắt, ánh mắt đầy vẻ tò mò: “Anh Lục, tôi nhớ hình như tổng giám đốc Phó từng kết hôn rồi mà nhỉ? Tôi có thể hóng hớt một chút được không?”
Lục Trạm phản ứng lại, nhận ra mình đã để hớ chuyện gì đó, anh ta nhướng mày, cười nói: “Đúng là có, cô muốn hóng hớt chuyện gì?”
Dư Tình ho khan một tiếng.
“Mọi người đều nói sếp Lê của Mộng Bách gả vào nhà họ Phó là một bước nhảy vọt về giai cấp, ai cũng ngưỡng mộ, bây giờ tuy đã ly hôn nhưng ít nhất cũng từng có được. Nhưng mà theo như lời anh vừa nói, chẳng lẽ bọn họ không phải vì tình yêu mà kết hôn sao?”
Lục Trạm nghe vậy thì cười nói: “Hôn nhân của nhà giàu làm gì có chuyện hoàn toàn vì tình yêu?”
“Vì lợi ích đôi bên cả thôi.”
Dư Tình nghe vậy, máu hóng hớt càng thêm sục sôi. Nhưng cô ấy cũng biết không thể hỏi thêm nữa.
Ôn Dạng lại nhớ đến cái ngày Phó Hành Chu ly hôn, anh bình tĩnh đến lạ, không hề lộ ra một chút tức giận cũng không có bất kỳ sự gào thét nào, cứ như đang xử lý công việc vậy.
“Cho nên tôi mới nói cậu ấy không biết yêu. Ôn Dạng, cô đừng có nói chuyện này với cậu ấy nhé.” Lục Trạm quay đầu nhìn màn hình máy tính, lại nhìn bản thiết kế. Ôn Dạng cũng hoàn hồn nhìn về phía máy tính, nói: “Anh Lục, sẽ không đâu, tôi và tổng giám đốc Phó không thân thiết đến vậy.”
Lục Trạm mỉm cười, gật đầu.
Anh ta thật sự là đến tìm nhà thiết kế, bèn đưa thẳng bản vẽ căn hộ cho Ôn Dạng. Có điều căn nhà của anh ta trước đây đã được thiết kế rồi, bây giờ muốn đổi phong cách thì phải đập bỏ hết. Hiện tại đang chuẩn bị động thổ đập tường, phải đập bỏ toàn bộ thì bên Ôn Dạng mới có thể đến đo đạc thiết kế.
Dư Tình đi soạn thảo hợp đồng, Lục Trạm xem qua các tác phẩm trước đây của Dư Tình, chỉ vào một phong cách rồi đưa cho Ôn Dạng xem, cười nói: “Cô giúp tôi thiết kế kiểu này.”
Ôn Dạng cầm lấy sổ ghi chép, gật đầu: “Vâng.”
Ký xong hợp đồng, thanh toán xong tiền đặt cọc.
Đào Lật đúng lúc quay lại, mua một đống đồ lớn nhỏ cất vào phòng trà nước. Lần trước ở Hồng Kông Ôn Dạng nợ Lục Trạm một bữa cơm, lần này vừa hay trả nợ, thế là cô mời Lục Trạm đến một nhà hàng làm dim sum ngon nhất Nam Thành ăn cơm.
Lục Trạm ngồi xuống, gửi tin nhắn WeChat cho Phó Hành Chu.
Lục Trạm: [Ôn Dạng đã mời tôi ăn cơm rồi, cậu không ở Nam Thành nên không ăn được nữa đâu.]
Phó Hành Chu không trả lời anh ta.
Bên đó anh đang bận họp.
–
Lần này Lục Trạm đến đây ngoài việc ghé Nam Thành đương nhiên cũng có việc khác, anh ta đến để bàn chuyện làm ăn. Ăn cơm xong, tiễn Lục Trạm đi, Ôn Dạng cùng Dư Tình về studio lấy máy tính, sau đó hai người thong thả về nhà. Dư Tình nhìn Ôn Dạng, cười nói: “Đi một chuyến Hồng Kông đã chốt được đơn thứ hai, giỏi đấy, Dạng Dạng.”
Ôn Dạng cười cười: “Là anh Lục nể mặt thôi.”
“Là nể mặt Phó Hành Chu đấy chứ.” Dư Tình nói, “Cho nên lúc trước tại sao Từ Nhứ lại muốn giới thiệu chúng ta cho Phó Hành Chu? Là vì chúng ta làm thiết kế cho anh ta thì sẽ có rất nhiều người tìm đến.”
Ôn Dạng gật đầu.
Quả thật là vậy.
Dư Tình giẫm lên những viên gạch men trên mặt đất.
Về đến nơi ở, Ôn Dạng và Dư Tình chia nhau đi tắm, cả hai đều mang theo máy tính về nên đương nhiên là phải tiếp tục làm việc, bản thảo của Phó Hành Chu sắp đến hạn rồi. Ôn Dạng lau khô tóc, ngồi trên giường, vẫn dùng chiếc bàn nhỏ kê lên, đeo chiếc kính gọng to bắt đầu làm việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]