Dư Tình đứng bên cạnh xem tin nhắn, Ôn Dạng nghiêng đầu nhìn cô ấy, hai người liếc nhìn nhau, Dư Tình nhướn mày nói: “Chắc là đang nói cậu đấy, vì đây đâu phải là phong cách của tớ. Anh ta muốn kiểm tra thì tự đi mà kiểm tra.”
Dù sao cũng là lần đầu tiên, Ôn Dạng khá căng thẳng, tính ra căn nhà của Phó Hành Chu là thiết kế đầu tiên trong đời cô, Ôn Dạng ấn vào bàn phím chín ô vuông, soạn tin nhắn trả lời.
Ôn Dạng: [Là tôi ạ.]
Ôn Dạng: [Nếu tổng giám đốc Phó thấy chưa hài lòng, tôi có thể sửa ngay lập tức.]
Ôn Dạng: Hoặc để tôi gửi phong cách của một nhà thiết kế khác ở văn phòng cho anh xem, chúng tôi có thể làm lại một bản thảo khác cho anh.]
Phó Hành Chu không trả lời những lời khác của cô.
Chỉ đáp: [Liên lạc với Tưởng Dược để ký hợp đồng.]
Ôn Dạng sững người.
Dư Tình đang khoác vai Ôn Dạng xem, bỗng ồ lên một tiếng rồi vỗ vai cô nói: “Thành công rồi, đơn hàng đầu tiên trong đời đấy nhé!”
Ôn Dạng vẫn không thể tin nổi, cầm điện thoại quay sang nhìn Dư Tình, lại nhìn vào điện thoại: “Vậy là anh ấy đồng ý để chúng ta thiết kế căn nhà rồi đúng không?”
Dư Tình gật đầu: “Đúng vậy, nhanh lên, đợi chín giờ vào làm liên hệ với thư ký Tưởng đi.”
Ôn Dạng thả lỏng cơ thể ngồi dựa vào lưng ghế, cong mày mỉm cười. Cảm giác này thật kỳ diệu, là một cảm giác thành tựu khác lạ. Cô ngồi một lúc rồi dựng thẳng người dậy, vào máy tính tìm hợp đồng. Dư Tình thấy cô luống cuống tay chân thì bật cười, cô ấy mở tập tin kéo hợp đồng của văn phòng thiết kế “Vân Xích” ra.
“Mẫu đây, lát nữa bên thư ký Tưởng có yêu cầu gì sửa đổi thì chúng ta điều chỉnh.”
Ôn Dạng nhìn bản hợp đồng gật đầu.
Mười giờ rưỡi sáng.
Sau khi xác nhận với Ôn Dạng, Tưởng Dược trực tiếp ký hợp đồng thiết kế online. Mười mấy phút sau, trên bản hợp đồng gửi đến xuất hiện chữ ký của Phó Hành Chu, Dư Tình in hợp đồng ra, lật xem rồi nói: “Chữ ký của người đàn ông này nhìn ngầu thật.”
Gửi xong tin nhắn, Ôn Dạng ngáp một cái, di chứng thức cả đêm dần ập đến. Dư Tình cất hợp đồng, khoác vai cô nói: “Đi, đi ăn mừng thôi, sau đó cậu về ngủ một giấc đi.”
Mắt Ôn Dạng rơm rớm, hỏi: “Đi đâu ăn mừng đây?”
“Đi ăn món gì ngon ngon ấy.”
Dư Tình chuẩn bị tắt máy tính, Ôn Dạng thấy vậy cũng tắt máy tính theo: “Không có ai trông văn phòng à?”
“Ăn cơm xong tớ sẽ quay lại.”
Ôn Dạng ồ một tiếng, nghĩ đến việc lát nữa có thể mình sẽ không quay lại văn phòng mà về nhà nghỉ ngơi, cô tiện tay cầm theo laptop. Dư Tình đóng cửa, vừa đi vừa nói với Ôn Dạng rằng gần đây có một quán Thái mới mở, món nào cũng ngon. Đúng lúc này cửa thang máy cũng mở ra, hai người vừa nói chuyện vừa bước vào. Bên trong cabin phảng phất mùi nước hoa thoang thoảng, là mùi hoa dành dành thanh khiết.
Bên trong thang máy đã có người, là hai người phụ nụ xinh đẹp rực rỡ, người thì mặc váy dài thướt tha, người thì áo sơ mi trễ vai phối cùng quần dài, trong đó có một người đeo kính râm.
Ôn Dạng và Dư Tình vào thang máy xong thì ai nấy đều im lặng, không gian thang máy rộng rãi, cô và Lê Mạn bị Dư Tình đứng chắn giữa, hai người đứng cùng một hàng. Tóc Ôn Dạng hôm nay hơi rối, gương mặt mộc thanh tú xinh đẹp. Cô mím môi, lại nhìn thấy từ gương phản chiếu trong thang máy khuôn mặt xinh đẹp đeo kính râm kia của Lê Mạn.
Cô cũng chẳng biểu hiện gì ra mặt.
Còn Dư Tình thì thẳng tính hơn, lườm người phụ nữ kia một cái rồi bĩu môi.
Tần Mộc tò mò nhìn sang, ánh mắt rơi trên gương mặt Ôn Dạng như muốn xác định điều gì đó. Thang máy nhanh chóng đến tầng một, Lê Mạn sải bước đi trước, Tần Mộc theo sau, hai bóng hình nhanh chóng đi ra khỏi thang máy.
Ôn Dạng và Dư Tình cũng đi ra khỏi thang máy, Dư Tình khoác tay Ôn Dạng, cố tình nói: “Xúi quẩy thật.”
Trùng hợp là trong đại sảnh không có ai, lời này của Dư Tình nói rất rõ ràng, nhưng Lê Mạn với Tần Mộc cũng chẳng có phản ứng gì. Hai người bọn họ đi tới cửa, Tần Mộc nhìn đồng hồ, như đang đợi xe.
Ôn Dạng và Dư Tình đi lướt qua bọn họ, bước xuống bậc thang.
Quán ăn mà hai người họ muốn đến có thể đi bộ được.
Hôm nay Ôn Dạng mặc một chiếc váy ngắn màu sáng, chiếc váy làm tôn lên làn da trắng nõn, trông dịu dàng thanh lịch.
Đến cửa nhà hàng, Ôn Dạng đẩy cửa định bước vào thì ánh mắt chạm phải Lê Mạn đang đứng ở cửa tòa nhà xa xa đeo kính râm. Tần Mộc nhìn Ôn Dạng và Dư Tình, ghé sát tai Lê Mạn nói: “Kia là vợ cũ của Trình Ngôn Vũ phải không?”
Lê Mạn thản nhiên đáp: “Chắc vậy.”
Ôn Dạng dời tầm mắt, cùng Dư Tình vào nhà hàng. Tần Mộc nhìn bóng lưng kia, mỉm cười nói: “Tính ra cậu cũng thắng rồi, Trình Ngôn Vũ yêu cậu biết nhường nào.”
“Cổ phiếu tiềm năng.”
Lê Mạn khẽ chớp mắt, tháo kính râm xuống, liếc nhìn Tần Mộc một cái rồi gọi: “Xe đến rồi.”
Tần Mộc mỉm cười, cùng cô ta xuống bậc thang rồi bước lên xe.
–
“Thật là trơ trẽn, trời ơi, muốn nổ phổi luôn rồi.” Dư Tình mắng suốt dọc đường, chọn xong vị trí ngồi xuống vẫn còn mắng, Ôn Dạng thì im lặng cầm thực đơn lên xem.
Nói cô không hận là không thể nào.
Thỉnh thoảng cô cũng có suy nghĩ thế này: tại sao Lê Mạn có thể trơ trẽn đến vậy, tại sao cô ta có thể thản nhiên đi phá hoại gia đình người khác như thế, cả thế giới đều phải xoay quanh cô ta sao?
Nhưng dần dần, nỗi hận thù đó trở nên tê liệt.
Gặp lại Lê Mạn, cô muốn xem thử cô ta sẽ có biểu hiện gì, có biết xấu hổ không, có biết trốn tránh không. Nhưng khuôn mặt dưới cặp kính râm kia vẫn tinh xảo, vẫn diễm lệ như yêu ma, không có gì thay đổi.
“Xúi quẩy thật sự, vốn dĩ còn đang vui vẻ.” Dư Tình nghẹn một bụng tức, Ôn Dạng đưa thực đơn cho cô ấy, nói: “Gọi nhanh đi, đừng nghĩ nữa, ăn cơm quan trọng hơn.”
Dư Tình nhận lấy thực đơn, nhìn Ôn Dạng như muốn an ủi cô, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Cậu đẹp hơn cô ta, thật đấy, mặt cô ta phải đánh mấy lớp phấn, còn cậu thì sao, trắng trẻo hồng hào, da dẻ non nớt như da em bé. Hơn nữa cậu có biết không, cô ta tuy hơn cậu hai tuổi nhưng trông đứng tuổi hơn cậu nhiều. Thành thục thì được ích gì chứ, khiến người ta trông già đi thôi.”
Nghe cô ấy công kích Lê Mạn về ngoại hình tuổi tác, Ôn Dạng bất đắc dĩ cười, đẩy tay Dư Tình: “Thôi được rồi, tớ được cậu an ủi rồi.”
Dư Tình kéo cô: “Cậu cũng đừng nghĩ nữa, nghĩ đến việc hôm nay cậu đã chốt được đơn hàng đầu tiên trong đời, phải ăn mừng vui vẻ.”
Ôn Dạng gật đầu: “Phải, đơn hàng đầu tiên trong đời, phải ăn mừng cho đàng hoàng.”
Nghĩ đến đây cô cảm thấy tương lai đã có phương hướng.
“Ăn đi.”
Dư Tình lật thực đơn, nói.
Dư Tình cố ý gọi rất nhiều món Ôn Dạng thích ăn, đặc biệt là cua cà ri, nói đây là món ăn được cư dân mạng đồn là ngon nhất. Ôn Dạng đeo găng tay vào rồi nếm thử, cô cũng biết làm món này, nhưng quả thực không làm được ngon như nhà hàng. Dư Tình nói: “Gia vị Thái Lan nhiều, trong này không biết cho thêm loại gia vị đặc biệt gì.”
Ôn Dạng gật đầu.
Quả đúng là vậy.
Ăn xong bữa ăn mừng đầy thỏa mãn, Dư Tình giục cô về nhà ngủ một giấc cho ngon. Ôn Dạng đồng ý, sau đó một người về nhà, một người về studio.
Ôn Dạng về nhà, lúc xách túi máy tính lên xe đã thấy hơi buồn ngủ.
Xuống xe bước vào khu chung cư, điện thoại trong túi chợt vang lên, Ôn Dạng lấy ra xem.
Cuộc gọi đến là Trịnh Khôi Lệ. Mẹ của Trình Ngôn Vũ, cũng chính là mẹ chồng cũ của cô.
Ôn Dạng thoáng khựng lại, vài giây sau mới vừa đi vừa nhấn nút nghe rồi đặt lên tai.
Trịnh Khôi Lệ: “Dạng Dạng.”
Bà ấy vẫn dịu dàng gọi cô như trước, Ôn Dạng mím môi, tiếng “Mẹ” vô thức suýt nữa bật ra, sau đó đổi thành “Chào dì.”
Hai chữ “chào dì” vừa thốt ra, Trịnh Khôi Lệ không kìm được nước mắt, bật khóc nức nở.
Ôn Dạng nghe thấy bà ấy khóc thì hốc mắt cũng hơi đỏ lên. Trịnh Khôi Lệ khóc rất đau lòng, bà ấy coi Ôn Dạng như con gái ruột, ở một khía cạnh nào đó tính cách bà ấy rất giống cô. Bà ấy trân trọng người con dâu như Ôn Dạng, thời gian trước sinh nhật cô, bà ấy vốn định cùng chồng đến Nam Thành, nhưng gọi điện cho Ôn Dạng thì cô lại nghe điện thoại có vẻ vội vàng, còn bảo bà ấy đừng lên, bởi vì Dư Tình bị ốm nên cô đang bận chăm sóc.
Lúc đó bà ấy không nghĩ nhiều.
Không ngờ thời điểm đó Trình Ngôn Vũ và Ôn Dạng đã ly hôn rồi.
Tất cả đã quá muộn.
Đã cắt đứt tình cảm mẹ chồng nàng dâu giữa bà ấy và Ôn Dạng.
Nghe tiếng khóc của Trịnh Khôi Lệ, Ôn Dạng cũng không dễ chịu gì, cô cũng rơi lệ theo. Hai người cách điện thoại đều đang bật khóc, một lúc lâu Trịnh Khôi Lệ lau nước mắt, nói với Ôn Dạng: “Dạng Dạng, là Ngôn Vũ có lỗi với con.”
“Mẹ không nỡ xa con, nhưng nó đã ngoại tình, không phải đơn giản là làm sai chuyện nữa, mẹ không có tư cách bảo con tiếp tục chấp nhận một người như thế, hôm nay gọi điện cho con là vì thật sự có chút nhớ con.”
“Nghe tin con vẫn ổn, mẹ cũng rất vui, sau này về Nam An tuy đã vật đổi sao dời, nhưng mẹ hy vọng vẫn có thể đến nhà con chơi.”
Ôn Dạng cất giọng nghẹn ngào: “Có thể ạ, dì muốn đến bất cứ lúc nào cũng được.”
“Được.”
Nói xong thì hai người rơi vào im lặng, đều không nỡ cúp điện thoại. Rất lâu rất lâu sau, cũng không biết là ai cúp máy trước, tiếng tút tút vang lên, trong lòng Ôn Dạng hiểu rõ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thân thiết như ruột thịt giữa cô và Trịnh Khôi Lệ cũng chính thức kết thúc. Từ khi quen biết Trình Ngôn Vũ, bước chân vào nhà họ Trình, thứ chào đón cô chính là nụ cười và sự đối đãi dịu dàng của Trịnh Khôi Lệ.
Trịnh Khôi Lệ là một người mẹ chồng rất tốt, nữ công gia chánh đều giỏi, thích trồng hoa trồng rau, thích cuộc sống điền viên, hầu hết những món ngon đều do bà ấy tự tay làm. Lúc Ôn Dạng ở nhà, Trịnh Khôi Lệ luôn để cô ngủ đến khi mặt trời lên cao, buổi chiều làm trà chiều cho cô, buổi tối rảnh rỗi mẹ chồng nàng dâu lại khoác tay nhau đi dạo. Sau khi kết hôn mẹ ruột Chúc Vân còn giục sinh con, nhưng Trịnh Khôi Lệ chưa từng.
Có người mẹ chồng tốt như vậy, sự kết thúc của cuộc hôn nhân này mới càng thêm đau lòng.
Ôn Dạng ngồi xuống bồn hoa trong khu chung cư, nhìn quanh quất trong vô vọng, hai năm hôn nhân ngọt ngào, những ngày tháng có mẹ chồng yêu thương mình giờ đã không còn nữa. Đôi khi trong mơ cô vẫn gọi tên Trình Ngôn Vũ.
Anh ta trở nên xa lạ và khó hiểu.
Ôn Dạng thở dài lau nước mắt, rời khỏi bồn hoa, lên lầu về nhà.
Đặt máy tính lên bàn, Ôn Dạng rửa mặt rồi vào phòng ngủ chính thay quần áo đi ngủ bù.
Khoảng sáu giờ chiều.
Dư Tình trở về mang theo đồ ăn gọi ngoài, vào đến nhà nằm vật ra giường, đưa tay đẩy Ôn Dạng gọi cô dậy. Ôn Dạng mơ màng mở mắt, Dư Tình quay đầu lại nhìn, thấy quầng thâm mắt của cô thì thoáng sững sờ: “Cậu khóc à?”
Ôn Dạng úp mặt vào gối, đưa tay dụi mắt: “Rõ ràng vậy sao?”
“Sao lại khóc nữa rồi?”
Ôn Dạng thở dài: “Mẹ Trình Ngôn Vũ gọi điện.”
Dư Tình lập tức hiểu ra, cô ấy xoa đầu Ôn Dạng: “Bà ấy gọi làm gì?”
“Kiểu như chào tạm biệt ấy.”
Dư Tình biết rõ mối quan hệ thân thiết như mẹ con giữa Ôn Dạng và mẹ chồng cũ, cô ấy thật sự chưa từng gặp người mẹ chồng nào tốt như Trịnh Khôi Lệ. Đôi khi lấy chồng không chỉ là nhìn chồng mà còn phải xem xét gia đình đối phương, Dư Tình từng chứng kiến Trịnh Khôi Lệ yêu thương Ôn Dạng như thế nào, vì vậy cô ấy hiểu nỗi buồn của Ôn Dạng. Cô ấy vuốt tóc Ôn Dạng, nói: “Không sao đâu, sau này vẫn còn cơ hội, thỉnh thoảng có thể liên lạc hỏi thăm nhau.”
Lời này an ủi là chính.
Ôn Dạng gật đầu.
Biết rõ sẽ không bao giờ liên lạc nữa.
Thấy cô như vậy, Dư Tình véo má cô rồi nói sang chuyện khác: “Cậu phải đi công tác thay tớ một chuyến đấy.”
Ôn Dạng ngẩng đầu: “Đi đâu?”
Dư Tình nói: “Tớ có một khách hàng ở Hồng Kông, là cải tạo nhà cũ, hiện đang trong giai đoạn nghiệm thu, cậu giúp tớ qua đó nghiệm thu một chuyến. Vị khách hàng này rất tốt, sau khi tớ rời đi cô ấy có về với studio của Lưu Ngư, Lưu Ngư chắc chắn cũng sẽ cử người đi nghiệm thu. Đây cũng là lần đầu tiên tớ cải tạo nhà ở Hồng Kông, tớ vẫn muốn theo dõi kết quả, nhưng lại không muốn chạm mặt Lưu Ngư, kẻo cô ta lại tưởng tớ cướp khách hàng của cô ta. Con người cô ta luôn như vậy, không có chút tình nghĩa nào, chỉ toàn là lợi ích, tớ thật sự không muốn gặp lại cô ta nữa.”
Ôn Dạng hiểu ra: “Được, để tớ đi.”
“Cậu không chỉ đi giải quyết chuyện này mà còn nhân tiện đi giải khuây nữa, nhớ mua cho tớ một ít đồ.” Dư Tình nói xong thì ngồi dậy xé một tờ giấy đưa cho Ôn Dạng, “Cậu mua mấy thứ này cho tớ nhé, vì vấn đề hải quan nên có thể có một số thứ không được thông quan, cậu mua được bao nhiêu thì mua.”
Ôn Dạng nhận lấy tờ giấy nhìn thử: “Trời ơi, nhiều vậy.”
Dư Tình cười ha ha nói: “Mua đồ không phải là cái chính, cái chính là đi giải khuây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]