Thanh xuân của hai người họ đều từng chìm đắm trong những khúc ca vàng của Hồng Kông.
Hiện tại đã có tuyến đường sắt cao tốc chạy thẳng đến trạm Cửu Long, Hồng Kông. Ôn Dạng mua vé đi vào buổi sáng, khoảng giữa trưa thì cô đến nơi. Cô tới khách sạn cất chiếc vali nhỏ, tiện tay sửa soạn qua rồi đến căn hộ của vị khách kia. Ngôi nhà của vị khách này là nhà ở công cộng được cải tạo, rộng 31 mét vuông. Dư Tình đã giúp cô ấy biến nó thành căn hộ 2 phòng ngủ với không gian sử dụng lớn hơn, có thể ở được bốn người lớn và một trẻ nhỏ.
Tốt hơn rất nhiều so với căn hộ một phòng ngủ trước đây của cô ấy, lúc đó bố mẹ chồng phải ở phòng khách.
Hơn nữa, dưới thiết kế của Dư Tình, cả vợ và chồng chủ nhà đều có một bàn làm việc riêng, đứa trẻ cũng có nơi để học tập, đây là công trình cải tạo của Dư Tình vào năm ngoái.
Biết Ôn Dạng là trợ lý của Dư Tình, cô chủ nhà có chút tiếc nuối nói rằng đáng lẽ ra Dư Tình nên đến tận nơi.
Ôn Dạng mỉm cười, đang định đưa danh thiếp cho cô chủ nhà thì người của bên Lưu Ngu cũng tới, là nữ thiết kế từng cố gắng chèn ép Dư Tình trước đây. Cô ta thấy Ôn Dạng trông quen mắt, nhưng không nhận ra đó là bạn thân của Dư Tình.
Ôn Dạng cong mắt mỉm cười, tạm biệt cô chủ nhà, nhân lúc nữ thiết kế kia liếc nhìn điện thoại, cô cúi đầu đặt danh thiếp vào tay cô chủ nhà, nói: “Thiết kế Dư hiện đã ra làm riêng, đây là studio của chúng tôi.”
Cô chủ nhà sững người, giây tiếp theo liền đưa tay nhận lấy danh thiếp, gật đầu nói: “Cô đi thong thả, khi nào rảnh nhớ ghé chơi nhé.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Vâng ạ.”
Ngay trước mặt nữ thiết kế kia, cô chủ nhà tiễn Ôn Dạng ra cửa. Ôn Dạng bước vào thang máy, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cầm điện thoại báo cáo kết quả cho Dư Tình, Dư Tình nhắn lại cô: [Vất vả rồi, xong việc thì cứ thoải mái chơi đi nhé.]
Ôn Dạng: [Được, tiện thể mua quà cho cậu.]
Dư Tình: [Việc đó không quan trọng lắm.]
Ôn Dạng mỉm cười, cất điện thoại rồi bước ra khỏi thang máy.
Vừa ra ngoài, khung cảnh đường phố Hồng Kông đã hiện ra trước mắt, khác với những con phố ngập tràn hoa tươi ở Nam Thành, mọi con đường ở Hồng Kông đều mang trong mình dấu ấn lịch sử cổ điển.
Căn hộ này nằm ở Cửu Long, nơi đây là thiên đường mua sắm nên rất đông người qua lại.
Nhìn những tia nắng cuối cùng của ngày hắt lên những tòa nhà, mang thêm sức sống cho sự loang lổ ấy, Ôn Dạng lấy máy ảnh trong túi xách bước ra đường. Cô chụp lại những dấu vết trên vỉa hè, những biển báo chữ đen, những chiếc xe buýt và người người qua lại.
Các loại xe hơi có biển số màu vàng và biển số màu đen, bóng dáng những chiếc xe mui trần chạy ầm ầm trên đường.
Ôn Dạng đứng trên vỉa hè, cầm máy ảnh lấy nét, ánh hoàng hôn xiên qua góc nhà rơi xuống mặt đất, chiếu lên người cô. Ôn Dạng mặc một chiếc váy trễ vai dài tay, đôi giày cao gót đế xuồng thoải mái, mái tóc buông xõa ngang vai, chăm chú chụp ảnh.
Trên lầu hai đối diện, có hai người đang đứng nói chuyện.
Bàn cờ vua được đặt trước mặt, quân đen đang trong thế trận bao vây, quân trắng đang cố gắng vùng vẫy thoát ra, Lục Trạm uể oải trò chuyện, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt hướng về phía bên kia đường.
Phó Hành Chu đặt quân vua xuống, nhìn theo hướng Lục Trạm.
Chợt thấy Ôn Dạng.
Lục Trạm nhướng mày: “Đẹp thật.”
Phó Hành Chu không nói gì.
Ánh hoàng hôn buông xuống trên con phố cổ kính, chiếc váy của Ôn Dạng có màu vàng mơ, không phải kiểu váy bó sát, mái tóc nhuộm chút màu xõa ngang vai, màu vàng mơ khiến làn da cô càng thêm trắng nõn. Thi thoảng để tìm góc chụp, cô đưa tay lên che nắng, chiếc dây đeo máy ảnh trên cổ lắc lư theo từng động tác chụp ảnh chuyên nghiệp của cô.
Gió thỉnh thoảng lại thổi bay tà váy, nhưng chỉ một chút rất nhỏ rồi cũng nhanh chóng rũ xuống.
Bọn họ đương nhiên không phải là những người duy nhất nhìn Ôn Dạng, rất nhiều người trên đường cũng đang nhìn cô, cô giống như một đóa lan Nam Phi, thanh tao trang nhã tỏa sáng trên con phố cổ kính.
Lục Trạm nói: “Lâu lắm rồi mới gặp lại kiểu con gái như này.”
Phó Hành Chu dời tầm mắt, nghịch ngợm quân cờ K, cất giọng lành lạnh: “Là phụ nữ.”
Lục Trạm nhìn Phó Hành Chu: “Sao cậu biết, lỡ đâu cô ấy mới tốt nghiệp đại học thì sao?”
Nói xong anh ta buông quân cờ, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh: “Tôi xuống hỏi phương thức liên lạc của cô ấy, tiện thể mời cô ấy ăn tối.”
–
Ôn Dạng chụp rất nhiều ảnh, còn chụp cả biển báo. Lúc cô đang tìm biển báo đường Nathan xem ở đâu thì đèn đỏ bỗng bật sáng, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh cô, cửa xe mở ra, Lục Trạm bước xuống, dùng tiếng Quảng Đông chào hỏi với nụ cười rạng rỡ: “Xin chào.”
Ôn Dạng bị giọng nói này làm gián đoạn dòng suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn xa lạ. Cô thoáng sững người, định đáp lại lời chào, ánh mắt lại liếc thấy người đàn ông ngồi trong chiếc xe hơi màu đen phía sau anh ta là Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nhìn thấy ánh mắt của cô, gật đầu với cô: “Cô Ôn.”
Ôn Dạng lập tức đáp: “Tổng giám đốc Phó, trùng hợp thật, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Lục Trạm ngạc nhiên quay đầu nhìn Phó Hành Chu: “Cậu quen cô ấy à?”
Phó Hành Chu mở lời: “Cô Ôn gần đây đang thiết kế nhà cho tôi.”
“Cô là nhà thiết kế?” Lục Trạm phản ứng lại, quay sang nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng mỉm cười, biết được người đàn ông trước mặt là bạn của Phó Hành Chu, cô cũng bớt căng thẳng hơn: “Vâng, có thể coi là vậy.”
Lục Trạm nhướn mày cười nói: “Đúng là có duyên thật.”
“Tôi cũng là người yêu thích nhiếp ảnh, cô Ôn, tối nay cô rảnh không? Hay là cùng chúng tôi ăn bữa cơm nhé?” Lục Trạm chân thành mời, Ôn Dạng hơi sững người, ánh mắt vô thức hướng về phía Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu gật đầu với cô.
Tính ra Phó Hành Chu đang là bên A của cô, bị anh bắt được cô không ở Nam Thành thiết kế mà lại chạy đến Hồng Kông chụp ảnh, Ôn Dạng khẽ chớp mắt, dịu dàng mỉm cười: “Vậy để tôi mời hai người nhé?”
Lục Trạm đáp: “Được đấy.”
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, mời bên A ăn một bữa cũng là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa trước đó anh cũng đã mời cô uống rượu.
Lục Trạm xoay người mở cửa xe cho Ôn Dạng, chiếc xe này không phải chiếc xe hơi phiên bản dài của Phó Hành Chu, tài xế cũng không phải là thư ký Tưởng mà là một tài xế trung niên khác đeo găng tay trắng.
Ôn Dạng cúi người ngồi vào trong, ghế sau rất rộng rãi.
Hôm nay Phó Hành Chu ăn mặc cũng khá thoải mái, áo sơ mi đen quần dài đen, tay áo xắn lên để lộ nửa cổ tay. So với ba lần gặp mặt trước đều là âu phục giày da thì có vẻ không quá áp bức.
Lục Trạm mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, dặn tài xế lái xe, phía sau đã có vài chiếc xe chờ bọn họ đi, đây là đường một chiều.
Chiếc xe lao đi, xa dần tiếng còi xe inh ỏi.
Lục Trạm quay đầu lại mỉm cười hỏi Ôn Dạng: “Cô Ôn tên đầy đủ là gì?”
Ôn Dạng đặt máy ảnh lên đùi, ngước mắt đáp: “Ôn Dạng, là Dạng trong ‘bích ba đãng dạng’*.”
(*nghĩa là ‘Mặt nước biếc xanh, dập dờn gợn sóng’)
Lục Trạm gật đầu: “Dạng dạng phiếm lăng hạnh, trừng trừng ánh hà vĩ*, tên hay đấy. Tôi tên là Lục Trạm, chữ Trạm trong ‘trạm lam’ (màu xanh lam),rất vui được biết cô, Ôn Dạng.”
(*tạm dịch thơ: Lưng lửng trôi bèo tấm, nước trong soi bóng lau – đây là hai câu thơ thuộc bài thơ Thanh Khê của tác giả Vương Duy)
“Chào anh Lục.” Ôn Dạng mỉm cười với anh ta.
Lục Trạm cũng cười: “Khách sáo quá, gọi tôi là Lục Trạm được rồi.”
Lục Trạm hiếm khi gặp được người phụ nữ nào như thế này, anh ta cười quay sang hỏi Phó Hành Chu: “Cậu định sửa sang lại căn nhà nào vậy?”
Phó Hành Chu cầm điện thoại bằng một tay, khuỷu tay đặt lên tay vịn, giọng điệu tùy ý: “Hoa Phủ.”
“Nhà tổ không ở được nữa à?” Lục Trạm lập tức hiểu ra.
Phó Hành Chu ừ một tiếng, trượt điện thoại xem tin nhắn.
Lục Trạm quay sang nói với Ôn Dạng: “Vậy căn nhà ở Hoa Phủ phải làm phiền Ôn Dạng thiết kế cho thật đẹp rồi.”
Ôn Dạng gật đầu.
Lục Trạm nhìn đường mà tài xế đang lái, dùng tiếng Quảng nói với anh ta đổi tuyến đường khác để chạy đến một nhà hàng khác, sau đó gọi điện đặt chỗ. Ôn Dạng ngắm nhìn đường phố Hồng Kông bên ngoài cửa sổ, đủ loại tòa nhà cao tầng, trong đó có tòa nhà Tài chính Quốc tế và tòa nhà Khinh Chu là những công trình mang tính biểu tượng. Cảnh tượng lướt qua trước mắt, Ôn Dạng cầm máy ảnh lên chụp những tòa nhà nổi tiếng đó.
Phó Hành Chu ngước mắt khỏi điện thoại, vừa hay nhìn thấy cô đang chụp LOGO mang tính biểu tượng của Khinh Chu, anh nhàn nhạt hỏi: “Cô đến Hồng Kông du lịch à?”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông bên cạnh vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Ôn Dạng, cô hạ máy ảnh xuống, quay đầu đáp: “Bên phía studio có một căn nhà muốn nhận, tôi thay Dư Tình đến nhận nhà.”
“Dư Tình là nhà thiết kế chính của studio chúng tôi.” Cô giải thích thêm một câu.
Hơi giống như đang báo cáo lịch trình cho sếp vậy.
Phó Hành Chu gật đầu: “Ở Kennedy Town có một điểm máy bay, cô có thể đến đó chụp thử.”
Ôn Dạng có chút kinh ngạc, nói: “Tôi cũng định ngày mai sẽ đến đó.”
Phó Hành Chu lại cúi xuống xem điện thoại. “Ban đêm cảnh đẹp hơn.”
Ôn Dạng nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Lục Trạm đặt xong nhà hàng, quay đầu nói với Ôn Dạng: “Ôn Dạng, chúng ta ăn đồ Lỗ nhé?”
Đồ Lỗ là ẩm thực Sơn Đông, Ôn Dạng thời đại học có một người bạn học là người Sơn Đông, cũng rất biết nấu những món ăn quê hương. Cô gật đầu nói: “Được.”
Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.
Lục Trạm xuống xe, Ôn Dạng và Phó Hành Chu lần lượt xuống theo sau, sảnh lớn treo biển hiệu nhà hàng ẩm thực Sơn Đông. Ôn Dạng nhìn biển hiệu, âm thầm nhẩm tính giá cả trong lòng. Lục Trạm và Phó Hành Chu đi cùng nhau, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào biển hiệu, mặt mày dịu dàng, thanh tao xinh đẹp, anh ta thấp giọng nói với Phó Hành Chu: “Không biết Ôn Dạng là người ở đâu, trông giống con gái Giang Nam nhỉ?”
Phó Hành Chu bấm thang máy, đáp: “Người Nam An.”
Lục Trạm nghe xong liền gật đầu: “Ồ, ra là Nam An, hèn gì. Vợ của anh họ cậu là người thành phố Châu, cùng khu vực với người Dung Thành, vợ anh ta cũng xinh lắm.”
Cửa thang máy mở ra.
Cả hai người họ đều đang đợi cô.
Ôn Dạng dời tầm mắt, vội vàng cất bước theo vào thang máy.
Nhà hàng ở tầng ba, vừa ra khỏi thang máy là tới nơi, ở đây được trang trí theo phong cách Trung Hoa, bầu không khí rất dễ chịu. Sau khi ngồi xuống, Lục Trạm cầm thực đơn đưa cho Ôn Dạng, cười nói: “Ôn Dạng, cô gọi món đi.”
Ôn Dạng không thân thiết với bọn họ lắm nên đương nhiên không tiện gọi món, cô đẩy thực đơn, nói: “Anh Lục, anh gọi đi, tôi không quen đồ Lỗ.”
Lục Trạm nhướn mày, anh ta cười cười cầm lấy thực đơn rồi đặt trước mặt Phó Hành Chu: “Phái đẹp không gọi thì cậu gọi đi, ở đây cậu là người giàu nhất mà.”
Phó Hành Chu dưới ánh đèn càng thêm tuấn tú, anh mở thực đơn ra, nhân viên phục vụ xoay người sang bên cạnh anh. Trong lúc anh xem thực đơn, Ôn Dạng ngồi cách đó không xa cũng nhìn thấy giá cả và hình ảnh trên đó. Khẩu phần cực nhỏ nhưng giá cả cực đắt.
Ôn Dạng chớp mắt.
Lúc này, Phó Hành Chu ngước mắt nhìn qua, hỏi: “Cô có kiêng gì không?”
Ôn Dạng sững sờ, lắc đầu: “Không có.”
Phó Hành Chu gật đầu, nhìn thực đơn rồi bảo nhân viên phục vụ thêm một phần trái cây tráng miệng.
Lục Trạm cười nói: “Sao cậu không hỏi tôi có kiêng gì không?”
Phó Hành Chu gập thực đơn lại, liếc mắt nhìn anh ta, không thèm để ý.
Lục Trạm cười lớn, anh ta nhìn Ôn Dạng, hỏi: “Máy ảnh của cô là Nikon à?”
Ôn Dạng thò tay gỡ máy ảnh đeo trên cổ xuống, đặt lên đùi. Nghe vậy, cô cầm lên đưa cho Lục Trạm xem toàn cảnh: “Phải.”
Lục Trạm giơ tay nhận lấy, vừa chỉnh sửa vừa nói: “Nikon chụp cảnh đẹp hơn, đúng là rất thích hợp mang theo khi ra ngoài du lịch, nhưng con gái các cô không phải đều thích Leica hơn sao?”
Ôn Dạng đáp: “Tôi cũng dùng Leica.”
Lục Trạm nhìn cô: “Quả nhiên chuyên nghiệp.”
“Năm kia tôi đến Iceland có mua một chiếc Canon, sau đó công việc bận rộn quá nên chỉ để phủ bụi.” Lục Trạm không xem ảnh trong máy của Ôn Dạng, chỉ lo chỉnh ống kính, trông có vẻ đúng là dân nghiệp dư.
Ôn Dạng nói: “Trước đây tôi cũng có một chiếc Canon, sau này lại quen dùng Nikon.”
Lục Trạm nhìn Ôn Dạng, cười nói: “Cô toàn chụp cảnh không chụp người à?”
Ôn Dạng gật đầu: “Ít lắm.”
Cả bữa ăn Lục Trạm nói rất nhiều, lôi kéo Ôn Dạng trò chuyện về máy ảnh, Phó Hành Chu không tham gia vào câu chuyện của họ, thỉnh thoảng anh trả lời một vài tin nhắn. Sau khi món ăn được mang lên, trước mặt Ôn Dạng có thêm một đĩa trái cây nhỏ, dưa lưới và quả anh đào được bày biện rất tinh xảo.
Ăn xong thì đã hơn tám giờ tối.
Ôn Dạng lấy cớ đi vệ sinh để thanh toán, lại được thông báo là thẻ thành viên nên sẽ tự động trừ tiền từ thẻ. Ôn Dạng sửng sốt, cầm điện thoại có chút ngại ngùng, quay người lại thì thấy hai người họ đã đứng ở cửa đợi mình, cũng nhìn thấy cô đi tính tiền. Lục Trạm lập tức hóa giải sự ngại ngùng đó, cười nói: “Không sao đâu, chờ tôi đến Nam Thành rồi cô mời tôi đi ăn ở nhà hàng ngon nhất mà cô biết là được.”
Ôn Dạng bất đắc dĩ đi về phía họ, nói: “Được thôi.”
Phó Hành Chu nhìn cô, trong mắt như có ý cười, hai người đi về phía thang máy, ấn nút xuống tầng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]