Ôn Dạng nhìn Dư Tình khoa tay múa chân mà ngẩn cả người.
Giọng của Chúc Vân vang lên bên tai: “Ôn Dạng?”
“Dạng Dạng?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ôn Dạng bừng tỉnh, gọi một tiếng “Mẹ”.
Nghe thấy tiếng cô đáp lại, Chúc Vân bất đắc dĩ nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Bị mất tín hiệu à? Sao con lại im lặng cả buổi trời…”
“Mẹ, con với Trình Ngôn Vũ ly hôn rồi.” Ôn Dạng ngừng vài giây rồi hết một hơi.
“Ly…ly hôn cái gì..” Chúc Vân đột nhiên nghẹn lời, dường như bà không dám tin, đánh mất cả giọng. Một giây sau, giọng Chúc Vân càng nhanh hơn, “Ly hôn? Con với Ngôn Vũ ly hôn rồi? Sao lại ly hôn? Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải mẹ giục hai đứa sinh con nên áp lực quá phải không?”
“Không phải đâu mẹ, không phải do mẹ, cũng không phải do con….” Ôn Dạng im lặng vài giây, lấy hết can đảm nói, “Là anh ấy… yêu người khác rồi ạ.”
“Con nói cái gì?” Chúc Vân còn không dám tin hơn cả ban nãy. Một giây sau, giọng bà trở nên the thé: “Ý con là Trình Ngôn Vũ ngoại tình sao!”
Ôn Dạng vâng một tiếng.
Chúc Vân ở bên kia đột nhiên ném cái yếm đang cầm trong tay xuống, tháo kính ra, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại đôi chút, “Dạng Dạng, xảy ra chuyện lớn như thế mà sao con không nói với bố mẹ? Con tự thỏa thuận ly hôn với nó à?”
Ôn Dạng nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ, bọn con đã thương lượng rồi.”
Chúc Vân lại im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Dạng Dạng à, con phải nói với bố mẹ chứ, con một mình chịu đựng nổi sao? Mẹ không ngờ Trình Ngôn Vũ…”
“Tốt lắm, Trình Ngôn Vũ, hay cho một tên đàn ông ngoại tình.”
Chúc Vân cũng không dám tin là cậu con rể nho nhã điển trai hay cười hiếu thuận ấy lại ngoại tình, lúc đầu khi Ôn Dạng dẫn cậu ta về nhà, cậu ta ăn nói lễ phép đâu ra đấy, trong mắt tràn đầy ý cười, đối xử với Ôn Dạng cũng vô cùng chu đáo, lại còn là người Dung Thành, đều là người một vùng nên càng không phải chê vào đâu được, bà và chồng nhanh chóng đồng ý cho hai đứa qua lại.
“Dạng Dạng.” Mắng Trình Ngôn Vũ xong, Chúc Vân lại nghĩ tới con gái, bà nhẹ nhàng gọi, “Mẹ với bố mấy hôm nữa lên chỗ con nhé.”
Vốn dĩ Ôn Dạng không khóc, nhưng vừa nghe Chúc Vân nói như vậy, khoé mắt của cô lại đỏ hoe, đáp: “Mẹ, hai người không cần lên đây đâu, con không sao cả, thật ra bọn con ly hôn cũng gần hai tháng rồi, Dư Tình cũng ở bên cạnh con suốt, con cũng đã dần vượt qua, hai người lên đây con lại càng dễ dàng chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực ấy.”
Chúc Vân nhất thời nghẹt thở.
Bà hiểu vì sao Ôn Dạng lại hành động trước nói sau như vậy, việc ly hôn là chuyện riêng tư của vợ chồng cô, nhưng nếu như lúc đó mà báo cho bố mẹ hai bên biết trước thì sẽ biến thành cuộc khẩu chiến giữa hai gia đình.
Ôn Dạng lúc đó chỉ càng thêm xấu hổ.
Chúc Vân nói: “Thế thì hai tuần nữa nhé, vừa hay lúc đó bố con cũng được nghỉ. Dạng Dạng, con yên tâm đi, bố mẹ sẽ không bao giờ nhắc lại những chuyện này đâu.”
Ôn Dạng rưng rưng nước mắt, nở nụ cười đáp: “Vâng ạ, lúc nào hai người lên thì báo trước với con nhé, con cũng có bất ngờ cho hai người nữa.”
“Ừ, được.”
Cúp máy xong, Dư Tình vội vã lấy khăn giấy lau nước mắt cho Ôn Dạng. Còn Chúc Vân ở đầu dây bên kia sau khi cúp máy thì nụ cười trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy xót xa cho con gái.
Bà đứng bật dậy, xách túi lên rồi đi đến cơ quan chồng làm việc.
–
Vu Chiêm khẽ đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy sếp đang ở đây, ngôi nhà này vẫn chưa bán đi được, thời gian mới qua được một hai tháng thì làm sao bán ngay được chứ, chưa kể giá cả lại khá là cao.
Cho nên số tiền khi ly hôn lúc trước có một phần là sếp phải vay mượn thêm, Vu Chiêm còn nghi ngờ là sếp chưa hề rao bán ngôi nhà này.
Suốt khoảng thời gian này, thỉnh thoảng sếp lại quay lại đây.
Nơi này trước đây đầy đủ đồ đạc, trang trí vô cùng đẹp mắt, bố trí ấm áp, riêng ban công thì được trang hoàng như vườn hoa chim hót, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Lúc trước mỗi lần bước vào đây Vu Chiêm luôn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, thấy được hình bóng của vị nữ chủ nhân dịu dàng xinh đẹp của ngôi nhà này. Nay thì vắng lặng, không hoa hồng cũng chẳng mùi nước hoa, phòng ngủ chính còn có phần bừa bộn.
Vỏ bọc ghế sofa bị lộn ra ngoài, nằm nghiêng sang một bên.
Trình Ngôn Vũ đang ngồi trên ghế sofa gõ máy tính, râu ria lún phún, trên màn hình là bản vẽ công việc.
Vu Chiêm đặt cơm lên bàn trà, nhẹ giọng nói: “Sếp, ăn cơm thôi.”
Trình Ngôn Vũ ừ một tiếng, đưa tay ra định lấy cơm, đúng lúc này điện thoại trên bàn reo lên, là Trịnh Khôi Lệ gọi tới. Trình Ngôn Vũ cầm điện thoại lên vuốt nút nghe, còn chưa kịp gọi mẹ thì giọng nói vẫn luôn ôn hòa của Trịnh Khôi Lệ vang lên đầy giận dữ: “Trình Ngôn Vũ, sao mẹ lại sinh ra đứa con như mày chứ, không ngờ mày lại đi ngoại tình trong khi đã có gia đình!”
Giọng nói truyền ra từ điện thoại đầy phẫn nộ.
Vu Chiêm nghe rõ mồn một, da đầu bỗng tê dại, anh ấy nhìn về phía Trình Ngôn Vũ.
Trình Ngôn Vũ nắm chặt điện thoại, mím môi không nói gì.
Trịnh Khôi Lệ: “Mày làm mất hết mặt mũi nhà họ Trình chúng ta rồi, mày không nói tiếng nào đã ly hôn, mày có lỗi với Dạng Dạng, mày có lỗi với Dạng Dạng…”
Nghe thấy hai chữ Dạng Dạng, Trình Ngôn Vũ mới như hoàn hồn, anh khẽ mở miệng, cất giọng khàn đặc: “Mẹ, con xin lỗi.”
Lời xin lỗi vừa thốt ra chỉ đổi lại là tiếng khóc nức nở của Trịnh Khôi Lệ, bà biết quá muộn rồi. Hôm nay Chúc Vân cùng chồng là Ôn Lệ đến nhà, vốn tưởng là một lần gặp mặt vui vẻ giữa hai bên thông gia, nào ngờ Chúc Vân vừa vào cửa đã làm khó dễ, chỉ thẳng vào mặt vợ chồng họ mắng họ nuôi dạy con trai chẳng ra gì, học đòi người ta có tiền là sinh hư, còn ngoại tình trong hôn nhân.
Khiến vợ chồng họ trở tay không kịp, Trình Sơn vô thức muốn gọi điện thoại cho con trai hỏi xem có thật không, Chúc Vân đã chống nạnh nói: “Đã ly hôn rồi còn cần phải hỏi sao?”
Trịnh Khôi Lệ nghe thấy câu này thì đầu óc choáng váng, cầm điện thoại lên gọi cho con trai nói một tràng dài, cuối cùng chỉ nhận lại được một câu xin lỗi của con trai, vậy là chuyện đã thành sự thật.
Trịnh Khôi Lệ khóc rất nhiều.
“Trình Ngôn Vũ, sao mày lại hồ đồ như vậy? Tại sao thế?”
Trình Sơn cầm lấy điện thoại của Trịnh Khôi Lệ, nói: “Trình Ngôn Vũ, con có biết con đang làm gì không?”
Trình Ngôn Vũ một tay ôm gáy, cúi đầu xuống. Anh mở miệng, vẫn là câu nói đó: “Bố, con xin lỗi, con xin lỗi, con cũng có lỗi với Ôn Dạng.”
Trịnh Khôi Lệ ở đầu dây bên kia khóc lớn hơn.
Trình Sơn im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Bên Ôn Dạng bây giờ thế nào rồi?”
Trình Ngôn Vũ thấp giọng nói: “Con nghe Từ Nhứ nói cô ấy đã mở một studio. Bố, con đã chia cổ phần cho cô ấy, cũng quy đổi nhà cửa và xe cộ thành tiền mặt cho cô ấy rồi.”
Trình Sơn nghe đến đây thì biết chuyện không thể nào cứu vãn được nữa, việc phân chia tài sản của Trình Ngôn Vũ làm cũng coi như ổn thỏa, ông còn có thể nói gì được nữa: “Đường là do con tự đi, cha mẹ chỉ có thể đóng vai trò dẫn dắt, trước khi làm chuyện gì sai trái con nên nghĩ đến kết quả mới đúng, nhưng con vẫn cố chấp không chịu dừng lại kịp thời, không có chút trách nhiệm nào với gia đình.”
Nói xong, Trình Sơn cúp điện thoại.
Tiếng khóc của Trịnh Khôi Lệ cũng theo đó mà biến mất.
Trong ấn tượng của anh, mẹ là một người phụ nữ yếu đuối, rất dễ đồng cảm với người khác, nhưng bà rất ít khi khóc như vậy.
Trình Ngôn Vũ buông điện thoại xuống, trong lòng có chút hoang mang, thức ăn trên bàn đã nguội.
Vu Chiêm không dám gắp đũa, chỉ nhìn sếp của mình.
Trình Ngôn Vũ dời tầm mắt đang nhìn ra ngoài, nói với Vu Chiêm: “Lát nữa cậu mang máy tính về công ty đi, tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Vu Chiêm nắm chặt đũa gật đầu.
Trình Ngôn Vũ đứng dậy, áo sơ mi trên người xộc xệch, anh đưa tay cài lại mấy cúc áo, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Lúc này ngoài trời trăng sao lấp lánh, thời tiết hơi se lạnh, chiếc xe hơi chạy một cách ngẫu hứng trên đường phố Nam Thành đông đúc, rực rỡ ánh đèn. Cuối cùng Trình Ngôn Vũ lái xe đến trước cửa một quán bar, dừng xe rồi bước vào trong.
Anh gọi một bàn.
Phục vụ vừa mang rượu đến, anh cầm chai rượu lên rót vào ly, ánh mắt lại nhìn thấy Lê Mạn đang ngồi uống rượu một mình ở quầy bar cách đó không xa. Cô ta mặc chiếc váy đen, đi giày cao gót, trang điểm đậm, dưới ánh đèn mờ ảo ngồi uống hết ly này đến ly khác.
Xung quanh có vài ánh mắt nhìn chằm chằm đầy ẩn ý, Trình Ngôn Vũ siết chặt chai rượu. Lê Mạn có vẻ như đã say, cô ta nhấc gót giày lên, làm tuột mất một chiếc. Trình Ngôn Vũ cầm chai rượu đứng thẳng người dậy, bước tới đó.
Anh nhặt chiếc giày rơi xa của cô ta lên, đưa đến trước mặt cô ta.
Lê Mạn cúi đầu nhìn.
Trình Ngôn Vũ ngẩng đầu lên, mím môi nói: “Xin lỗi, sếp Lê.”
Lê Mạn đã váng đầu, cô ta chống tay lên bàn, đôi mắt long lanh nhìn Trình Ngôn Vũ, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói vẫn du dương êm ái: “Em trai xin lỗi gì chứ, cậu đâu có sai, là lỗi của tôi.”
–
Đêm khuya.
Tầng cao nhất của tòa nhà Khinh Chu, Hồng Kông. Ở đây đang diễn ra cuộc thảo luận về phiên chứng khoán ngày mai.
Vài vị quản lý cấp cao tay bưng ly rượu, ngữ khí cử chỉ đều có chút nhàn nhã, Phó Hành Chu khoanh tay dựa vào bàn làm việc lớn màu đen, vẻ mặt nhạt nhẽo lắng nghe. Phó Bân ngồi trên ghế sô pha đối diện, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, chân dài duỗi thẳng, thò đầu hóng chuyện, dáng ngồi hệt như một tên lưu manh. Phó Hành Chu thoáng liếc nhìn anh ấy vài lần, ánh mắt hờ hững lướt qua.
Mấy từ ngữ mà Phó Hành Chu nghe đến phát ngán đều được Phó Bân ghi lại, coi như bảo bối.
Phó Hành Chu chẳng những nghe chán mà người cũng hơi mệt, anh cởi cúc tay áo bó sát, sau đó đặt tay lên bàn, chạm vào chiếc điện thoại màu đen rồi thuận tay cầm nó lên.
Trang hiển thị vừa hay là vòng bạn bè WeChat.
Lúc này, bài đăng đầu tiên trên dòng thời gian có tên là: Ôn Dạng
Cô đăng một bức ảnh bố cục bàn làm việc, lấy cây dây nhện làm trọng tâm, so với bàn làm việc thì thiết kế rất có gu, một mảng xanh của cây dây nhện trông vô cùng tươi tốt.
Nhìn vào khiến người ta cảm thấy thư thái.
Phó Hành Chu nhìn bức ảnh này vài giây, lại nhìn về cái tên.
Ôn Dạng.
Anh nhớ ra đây là ai rồi.
–
Dư Tình ngáp một cái, mặc đồ ngủ đi đến chỗ Ôn Dạng, thò đầu nhìn: “Bảo tớ đừng thức khuya thế mà cậu cũng vậy, tớ ngủ một giấc rồi mà cậu vẫn chưa làm xong.”
Ôn Dạng vừa lật sách trong tay vừa nhìn bản vẽ mặt bằng nhà của Hoa Phủ trên máy tính: “Lúc này mới có cảm hứng làm việc.”
“Không phải chứ, sau này cậu định làm việc khuya suốt à? Còn muốn gương mặt này nữa không đấy?”
“Không đâu.”
Ôn Dạng đặt sách xuống, cầm chuột thao tác trên máy tính. Dư Tình lại ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn đèn sáng choang trong phòng làm việc, sau đó lại nhìn màn hình máy tính của Ôn Dạng, hỏi: “Dạng Dạng, cậu thật sự muốn thử à?”
Ôn Dạng vừa thao tác vừa hỏi lại: “Sao? Cậu không cho hả?”
Dư Tình tặc lưỡi: “Sao lại không cho, cậu nhanh chóng tạo được thành tích thì tớ còn mừng ấy chứ, tớ chỉ sợ cậu nóng vội quá không lo cho sức khỏe của mình thôi. Tớ đã nói rồi, không phải cứ nhất thiết phải trở thành nữ cường nhân mới là cuộc sống thành công.”
“Tớ sợ cậu vì Trình… tên khốn kia mà cố gắng thay đổi bản thân mình thôi. Tớ hi vọng là cậu muốn làm, muốn cố gắng vì chính mình, chứ không phải vì bất kỳ ai khác.”
Ôn Dạng quay đầu nhìn Dư Tình, cô dịu dàng nói: “Tớ vì chính bản thân mình mà. Cậu cũng biết là từ khi tốt nghiệp tớ chưa từng đi làm, thiết kế vốn là ngành tớ học, tớ chỉ muốn nhặt lại nó thôi.”
Dư Tình vừa nghe vậy thì thấy yên tâm.
Cô ấy lau nước mắt nơi khóe mắt: “Được rồi, cậu cứ làm việc đi, tớ về ổ nhỏ ngủ đây, đợi cậu xong việc chúng ta lại cùng về.”
Ôn Dạng gật đầu: “Ừm, cậu mau đi ngủ đi.”
Từ khi tách khỏi Lưu Ngu, một số khách hàng cũ vẫn liên lạc với Dư Tình, tuy rằng không nhiều lắm, còn thiết kế của Từ Nhứ thì đã hoàn thành và bước vào giai đoạn thi công, cộng thêm một vị khách hàng cũ trước đó vẫn đang trong quá trình sửa đổi. Căn hộ ở Hoa Phủ của Phó Hành Chu ban đầu định lấy thiết kế bên Dư Tình làm chủ đạo, nhưng về sau Ôn Dạng cùng Dư Tình bàn bạc lại, để cô làm thử xem.
Bởi vậy bản thảo đầu tiên giao cho Ôn Dạng làm.
Ôn Dạng cũng rất lo lắng, tất cả sách vở đều được mang ra, kiến thức đã học ở trường đại học đều được ôn lại, lại có Dư Tình bên cạnh hướng dẫn, cô liên tục bận rộn mấy ngày liền.
Sửa đi sửa lại liên tục.
Cuối cùng cũng trình bày ra được một bản thiết kế theo phong cách tối giản kiểu Ý.
Dư Tình vừa nhai bánh bao vừa xem: “Wow, cũng khá đấy chứ.”
Ôn Dạng quả thật có thiên phú.
Nhận được sự khẳng định của Dư Tình, Ôn Dạng mới cẩn thận in bản vẽ ra rồi gửi cho Phó Hành Chu qua WeChat.
Từ sau lần thêm WeChat, đây là lần đầu tiên cô liên lạc với anh.
Ôn Dạng soạn tin: [Tổng giám đốc Phó, bản thảo đầu tiên đã xong rồi, phiền anh rảnh rỗi xem qua giúp, xem có hợp yêu cầu của anh không ạ.]
Thời gian gửi có hơi sớm.
Bảy giờ rưỡi sáng, Ôn Dạng vừa mới thức trắng đêm để hoàn thành.
Cô đoán bên đó chắc chưa dậy sớm thế đâu, định buông điện thoại xuống.
Thế nhưng thông báo Wechat lại ting một tiếng, một tin nhắn hiện lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]