Ôn Dạng đáp lại một tiếng, xách máy tính đi theo anh. Trong khách sạn có lễ tân, bóng dáng cao lớn của anh nhanh chóng tiến vào thang máy, Tưởng Dược thì mở một thang máy khác nói với Ôn Dạng: “Cô Ôn đi theo tôi nhé, trên lầu có khu vực nghỉ ngơi, cô ở trong đó đợi tổng giám đốc Phó là được.”
Ôn Dạng gật đầu, bước vào thang máy.
Tưởng Dược đóng cửa thang máy, nghiêng người giải thích với Ôn Dạng: “Chiều nay tổng giám đốc Phó phải quay về Hồng Kông, thời gian của anh ấy không nhiều, trước bữa trưa mà nói chuyện xong là tốt nhất.”
Hoá ra là vậy.
Ôn Dạng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tưởng Dược khẽ mỉm cười.
Ánh mắt ít nhiều đều dừng lại trên người Ôn Dạng một chút.
So với lần đầu tiên gặp mặt, bây giờ cô đã có chút thay đổi, có lẽ tâm trạng bình thản nên chút dịu dàng thanh tĩnh cũng lộ ra. Nói thật thì bên cạnh tổng giám đốc Phó kiểu phụ nữ này kỳ thực rất ít, phần lớn đều là người có dã tâm, trong mắt toàn là dục vọng.
Khu vực nghỉ ngơi ngay tại tầng hai. Vừa ra khỏi thang máy là gặp cánh cửa nằm bên tay phải, cách đó không xa chính là đại sảnh hội nghị chuyên đề, Tưởng Dược đưa Ôn Dạng vào phòng nghỉ, trên bàn đã được bày sẵn chút bánh ngọt và cà phê.
Tưởng Dược nói với Ôn Dạng: “Cô Ôn, cô ở đây nghỉ ngơi một lát nhé.”
“Vâng, cảm ơn thư ký Tưởng.”
“Không cần khách sáo, cô Ôn, tôi phải ra ngoài bận việc rồi.”
“Vâng vâng.”
Sau khi cửa đóng lại, Ôn Dạng nhìn xung quanh, ở đây có một bàn máy tính, cô bèn đi tới mở máy tính của mình ra, trên màn hình vẫn lưu lại nhu cầu về căn nhà của anh.
Ôn Dạng sắp xếp lại một lượt.
Sau đó tìm kiếm trên mạng một số hình ảnh trang trí nhà ở Hoa Phủ, bây giờ đa số các công ty đều có AI hỗ trợ, tự động tạo ra phong cách khách hàng mong muốn, phòng làm việc của Lưu Ngu cũng đang triển khai phần mềm này, nhưng Dư Tình không cần dùng. Cô ấy dựa theo yêu cầu khách hàng rồi tự mình lên ý tưởng, như vậy tỷ lệ trùng lặp sẽ không cao. Những người sống ở Hoa Phủ đều giàu có sang trọng, đương nhiên sẽ không tiếc rẻ chút tiền thiết kế, hơn nữa còn là tác phẩm của các bậc thầy nổi tiếng.
Thế nhưng thông tin có thể xem được trên mạng cực kỳ ít, chỉ có Dư Tình còn lưu lại hai căn, dùng để học tập. Ôn Dạng nhìn thành phẩm của bọn họ, cũng không có bao nhiêu giá trị tham khảo.
Chủ yếu là yêu cầu của Phó Hành Chu quá đơn giản, chỗ để trống cũng nhiều hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Lúc Phó Hành Chu đẩy cửa bước vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Dạng ngồi trước bàn máy tính, cô đang xem bản thiết kế, lật từng tấm ảnh một trông vô cùng nghiêm túc.
Phó Hành Chu đi về phía cô.
Điện thoại di động của anh đúng lúc này vang lên.
Ôn Dạng đang xem bản vẽ thì bất ngờ bị giật mình, quay đầu nhìn lại. Phó Hành Chu nhướn mày đưa tay ra hiệu ý bảo cô yên tâm, tim Ôn Dạng đập thình thịch, tay nắm chặt con chuột, gật đầu với anh.
Phó Hành Chu liếc mắt nhìn điện thoại, ngồi xuống sô pha.
Anh dùng tiếng Quảng Đông trả lời đối phương: “Chiều nay sẽ quay về.”
“Không cần tới đón đâu.”
“Cậu trông chừng anh ta.”
Giọng anh nói tiếng Quảng Đông trầm thấp hơn hẳn, lại còn rất chuẩn, Ôn Dạng nhìn về phía anh vài lần. Phó Hành Chu cầm bánh ngọt lên xem, ánh mắt chợt hướng về phía cô, thế là trong tích tắc tầm mắt hai người va vào nhau giữa không trung. Ôn Dạng sững người một lát, vội vàng gật đầu với anh rồi dời mắt đi, cô không phải cố ý muốn nhìn anh. Phó Hành Chu thì đứng dậy, bưng đĩa bánh ngọt đó đi tới bàn máy tính rồi đặt ở bên cạnh bàn Ôn Dạng, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn, ý bảo cô ăn đi.
Ôn Dạng hiểu ý, khẽ gật đầu.
Anh vẫn đang tiếp tục nghe điện thoại, xoay người trở về ngồi xuống ghế sô pha.
“Tôi đã nói là đừng có mua mấy loại tiền tệ đó rồi mà, cậu cứ không nghe…”
Ôn Dạng nhìn đĩa bánh ngọt, không tiện từ chối ý tốt của người ta, cô bèn đưa tay múc một miếng bỏ vào miệng. Đây là một loại bánh ngọt thủ công, hơi giống bánh Bà Xã, nhưng phần nhân bên trong nhạt hơn một chút, vỏ bánh cũng giòn hơn, cho nên lúc cắn phát ra tiếng rôm rốp, còn bị rơi vụn bánh. Ôn Dạng lập tức đưa tay kia ra hứng, cẩn thận cắn từng miếng nhỏ.
Phó Hành Chu nghe điện thoại, ngước mắt lên nhìn.
Cô đang chăm chú ăn bánh ngọt, lông mày và khóe mắt đầy dịu dàng, nhai rất khẽ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn máy tính, tóc bên tai buông xõa che khuất tai.
A Bân ở đầu dây bên kia lại hỏi: “Mấy giờ cậu về?”
Phó Hành Chu hoàn hồn: “Buổi chiều.”
“Ờ ờ, vậy thì cậu lo nhanh đi, sếp Lục hẹn cậu đấy.”
“Ừ, biết rồi.”
Phó Hành Chu cúp điện thoại.
Ôn Dạng đã ăn xong rồi, cô đang để ý động tác của anh, thấy anh bỏ điện thoại xuống thì cô cũng khép máy tính lại, định đứng dậy đi tới. Nhưng Phó Hành Chu đã đi sang đây, dừng lại phía sau cô, lên tiếng hỏi: “Còn chi tiết nào nữa không?”
Ôn Dạng chợt hiểu ra, mở màn hình lên, bên trên là vài bản thiết kế cô vừa xem: “Còn vài chi tiết, không biết là anh có cần thiết kế tủ rượu trong nhà ăn không ạ? Về phần phòng khách thì anh có yêu cầu gì cho tủ TV không, nếu chủ yếu để nghỉ ngơi thì có cần để TV lớn hơn hay là máy chiếu?”
Phó Hành Chu nhìn bản thiết kế trên màn hình của cô.
“Tủ tivi thì không cần, để máy chiếu là được, tủ rượu thì có.”
Ôn Dạng khẽ gật đầu, cô ghi chú lại, lướt bản vẽ: “Vấn đề quan trọng cuối cùng chính là phong cách, tôi nghe thư ký Tưởng nói căn hộ bên Hồng Kông của anh theo phong cách hiện đại tối giản, nghiêng về tông màu lạnh, không biết bên Hoa Phủ này có muốn theo phong cách trước đó không ạ?”
Cô xoay người nhìn anh.
Phó Hành Chu rũ mắt bắt gặp ánh mắt cô: “Cô Ôn có kiến nghị gì không?”
Ôn Dạng sững người, cô đặt tay lên tay vịn ghế, suy nghĩ giây lát: “Căn nhà ở Hồng Kông anh ở có thoải mái không?”
Phó Hành Chu gật đầu: “Cũng được, nhưng bên ấy chủ yếu để làm việc và tiếp khách.”
Ôn Dạng hiểu ra, chắc bên Hoa Phủ này anh chỉ dùng để nghỉ ngơi, dù sao cũng không ở nhiều, mà nếu chỉ dùng để nghỉ ngơi thì phải đảm bảo tính riêng tư.
Ôn Dạng nghĩ ngợi, đại khái đã hình dung ra phong cách anh muốn bên này ra sao.
Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, Phó Hành Chu nhìn đồng hồ.
Anh kéo tay áo lên, vô thức liếc mắt nhìn. Ôn Dạng để ý thấy, đúng lúc này Tưởng Dược cũng gõ cửa, Phó Hành Chu nói “Vào đi”.
Tưởng Dược đẩy cửa bước vào, nói: “Tổng giám đốc Phó, xe đợi ở dưới rồi.”
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng: “Cô Ôn, tôi có cái hẹn ăn cơm, mọi việc sau này liên lạc qua mạng nhé.”
Ôn Dạng vộivàng gật đầu: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, làm trễ thời gian của anh rồi.”
“Không đâu.”
Anh bỏ lại câu đó rồi xoay người đi lấy điện thoại.
Tưởng Dược cầm lấy áo khoác của anh, nói với Ôn Dạng: “Cô Ôn, tôi đã gọi món cho cô, cô ăn rồi hãy về nhé.”
Ôn Dạng đứng dậy định thu dọn máy tính, nghe vậy bèn mở miệng nói không cần, nhưng Tưởng Dược đã mở cửa, nhân viên phục vụ đang đẩy xe đồ ăn vào. Tưởng Dược quay đầu lại nói với cô: “Cô dùng bữa ngon miệng nhé.”
Ôn Dạng khựng lại, nói: “Cảm ơn thư ký Tưởng.”
Cô nhìn về phía Phó Hành Chu: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”
Phó Hành Chu mặc áo khoác vào, gật đầu với cô, bóng dáng cao lớn đi ra ngoài. Tưởng Dược mỉm cười với Ôn Dạng, sau đó đi theo sau Phó Hành Chu, hai người lướt qua xe đồ ăn, xe đồ ăn hơi dừng lại khi Phó Hành Chu đi qua, nhân viên phục vụ cung kính nhường đường.
Cánh cửa khép lại.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi về phía Ôn Dạng, trên mặt nở nụ cười, lần lượt bày biện đồ ăn lên bàn rồi nói với cô: “Cô Ôn, dùng bữa thong thả nhé.”
Ôn Dạng nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Nhân viên phục vụ nhìn cô thêm vài lần, dọn dẹp nắp xong thì đẩy xe đồ ăn rời đi, đồng thời đóng cửa lại. Trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Ôn Dạng cùng với bàn đầy thức ăn, mùi thơm nức mũi.
Thực ra Ôn Dạng vừa mới ăn bánh ngọt, cũng không tính là đói, nhưng đồ ăn đã bày biện lên bàn rồi, ít nhiều cũng nên ăn một chút.
Thế nhưng một bàn đồ ăn này đối với Ôn Dạng mà nói có hơi nhiều, ăn không hết thì có chút lãng phí.
Vì vậy sau khi ăn xong, cô bấm chuông cửa, lúc nhân viên phục vụ đến dọn dẹp, cô hỏi cô ấy có thể đóng gói được không, nhân viên phục vụ ngẩn người, lập tức cười nói: “Có thể ạ.”
Vài phút sau.
Ôn Dạng xách theo đồ ăn đóng gói xuống lầu, thời tiết đã sang tháng Mười rồi nhưng vẫn còn khá nóng. Ôn Dạng đứng ở cửa khách sạn gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ tòa nhà COCO.
Từ khách sạn về studio mất khoảng hai mươi phút, chủ yếu là do hơi tắc đường.
Tiếng ting ting vang lên, điện thoại đổ chuông, Ôn Dạng mở ra xem.
Là một tấm danh thiếp do Tưởng Dược gửi đến.
Tưởng Dược: [Cô Ôn, đây là WeChat của tổng giám đốc Phó, sau này có việc gì liên quan đến trang trí có thể liên lạc qua WeChat.]
Gửi xong, cô mở tấm danh thiếp đó ra, tiến hành thêm bạn bè.
Trước khi xuống xe, Phó Hành Chu đã đồng ý lời mời kết bạn của cô.
–
Ôn Dạng trở về studio, vừa bước vào cửa thì thấy Dư Tình đang ngồi đó cắn đầu bút suy nghĩ miên man. Quay đầu lại nhìn thấy Ôn Dạng, Dư Tình vội vàng ném bút xuống, đứng dậy hỏi: “Thế nào? Thuận lợi chứ?
“Phó Hành Chu có khó tính không? Có làm khó cậu không?”
Ôn Dạng đặt túi đồ ăn lên bàn, cười nói: “Cậu bị Từ Nhứ ám ảnh rồi à? Cứ tưởng ai cũng giống cậu ta sao?”
“Ha, cái gì đây? Sao lại còn đóng gói về thế này?” Dư Tình nhấc túi đồ ăn lên, “Ấy, đây là đồ ăn của khách sạn hạng sang đắt nhất Nam Thành đúng không?”
Ôn Dạng gật đầu.
Cô lấy máy tính ra, mở tài liệu bên trong.
Dư Tình lấy một cái bánh bao đắt tiền trong túi ra, cắn một miếng: “Cậu gọi à?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Tất nhiên là không phải.”
“Vậy thì là Phó Hành Chu gọi.” Dư Tình ngồi xuống bên cạnh, cân nhắc rồi nói: “Anh ta gọi cho cậu?”
Ôn Dạng xoay máy tính về phía Dư Tình, đưa cho cô ấy xem: “Thư ký của anh ta gọi.”
“Người họ Tưởng đó hả?”
“Ừ.”
“Vậy chẳng phải vẫn là Phó Hành Chu gọi sao?” Dư Tình lướt xem yêu cầu, lại cầm một cái bánh bao lên ăn, “Xem ra người này cũng được đấy chứ, mà cũng phải, ly hôn nhanh gọn hoàn toàn không lo lắng đến giá cổ phiếu, vừa biết Lê Mạn ngoại tình là lập tức hành động ngay, người đàn ông này thật sự rất quyết đoán.”
“Nhưng cũng đủ để chứng minh trong cuộc hôn nhân này anh ta chắc chắn là người nắm quyền chủ động.”
Dư Tình quay đầu nhìn Ôn Dạng, chớp mắt: “Anh ta có dễ gần không?”
Ôn Dạng gật đầu: “Khá dễ gần.”
“Ồ, thảo nào lại để cho studio nhỏ như chúng ta thử sức.”
Ấn tượng của Dư Tình về Phó Hành Chu tăng vọt. Cô ấy xem nhu cầu của Phó Hành Chu, thấy phần cuối Ôn Dạng có viết câu một tháng anh chỉ về nghỉ ngơi tối đa một lần, Dư Tình cũng có chút kinh ngạc: “Một tháng một lần? Vậy một năm chỉ có mười hai lần? Anh ta có cần thiết phải thế không?”
Ôn Dạng chống cằm, nói: “Nói là gia đình giục kết hôn, đến Nam Thành có nơi yên tĩnh để trốn.”
Dư Tình chớp mắt, quay đầu nhìn Ôn Dạng: “Anh ta mới ly hôn chưa đầy hai tháng mà trong nhà đã giục kết hôn rồi sao?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Tớ không biết.”
Dư Tình khẽ chậc một tiếng.
“Nhưng với thân phận như anh ta thì cũng đúng, chưa khôi phục độc thân đã bị không ít người để ý rồi, huống chi là sau khi khôi phục độc thân…”
Dư Tình nhìn chằm chằm vào máy tính, thầm nghĩ, vì sao Lê Mạn lại ngoại tình nhỉ? Cô ta nhìn trúng điểm nào của Trình Ngôn Vũ?
Phó Hành Chu không tốt sao?
Nhưng cô ấy không dám nói ra, sợ Ôn Dạng nghe thấy lại vạch trần vết sẹo của cô. Sáng nay Ôn Dạng dậy sớm, sau khi giao yêu cầu cho Dư Tình thì cuộn mình trên tấm chiếu tatami, kéo chăn điều hòa mềm mại trùm kín người, định nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, người gọi đến là Chúc Vân.
Ôn Dạng khựng lại.
Dạo gần đây cô không liên lạc nhiều với gia đình, Chúc Vân thỉnh thoảng có gọi điện thoại đến, nhưng vì đang chăm sóc Dư Tình nên Ôn Dạng cũng không trò chuyện nhiều với mẹ, thêm vào đó gần đây bộ phận của mẹ phải làm bài kiểm tra, cũng khá bận, cho nên đến nay gia đình vẫn chưa biết tình hình của cô bên này. Lúc đầu không nói, sau này muốn mở lời lại càng khó hơn.
Vì vậy hiện tại Ôn Dạng chỉ có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.
Sau khi đổ chuông vài giây, Ôn Dạng nhấn nút nghe: “Mẹ ạ, mẹ ăn cơm trưa chưa?”
“Mấy giờ rồi còn hỏi? Ăn rồi, còn con, chuẩn bị ngủ trưa à?” Chúc Vân ở bên kia đang thêu một chiếc yếm nhỏ.
“Cần gì mẹ phải đoán? Con chẳng phải lúc nào cũng sinh hoạt theo lịch này sao, Ngôn Vũ đâu rồi? Có về ăn cơm không? Chuyện con cái của hai đứa rốt cuộc có đang chuẩn bị chưa?”
Ôn Dạng há miệng, đang định thuận miệng nói dối tiếp.
Nhưng hồi lâu sau, cái tên Trình Ngôn Vũ dù thế nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng cô, cô rất khó có thể vừa cười dịu dàng vừa nói rằng anh ta đến công ty rồi.
Chia tay đã lâu, rất nhiều thói quen vậy mà đã trở nên xa lạ.
“Sao con không nói gì? Ngủ rồi à?” Chúc Vân ở bên kia nghi ngờ hỏi.
Ôn Dạng mấp máy môi, lời nói cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Dư Tình ngồi bên bàn làm việc thò đầu nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Dư Tình khựng lại giây lát, cầm bút vẽ trên không trung: Nói đi, sớm muộn gì cũng giấu không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]