Ôn Dạng ngoái đầu nhìn lại, Từ Nhứ đứng ở cạnh cửa thở dài: “Ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Ôn Dạng khựng lại, cô cẩn thận đắp chăn cho Dư Tình rồi mới bước ra ngoài. Đến cầu thang thoát hiểm, Từ Nhứ đứng trước cửa, hiếm khi đối mặt riêng với Ôn Dạng, anh ấy ngập ngừng nói: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện của Trình Ngôn Vũ.”
Ôn Dạng khẽ gật đầu, vẻ mặt cô khá bình tĩnh.
Từ Nhứ lười biện hộ cho Trình Ngôn Vũ, chỉ nói: “Cậu ta vốn là người dễ mềm lòng. Tôi đã từng gặp Lê Mạn đó rồi, cô ta không phải kiểu phụ nữ mà đàn ông bình thường có thể xử lý được.”
Ôn Dạng mím môi, ngẩng đầu.
Nhìn cô vừa yếu đuối lại đau lòng như vậy, đến cả Từ Nhứ còn thấy xót xa thì cũng đủ biết cô của lúc này đang khổ sở đến mức nào. Anh ấy dịu giọng nói: “Cậu ta đáng chết, cậu làm như vậy là quá nhân từ với cậu ta rồi.”
Ôn Dạng không lên tiếng.
Những sợi tóc mỏng manh rủ xuống che khuất gương mặt thanh tú của cô.
Từ Nhứ yên lặng nhìn cô một lúc, thực sự rất xót xa, nhưng anh ấy cũng không thể làm gì được. Anh ấy lên tiếng: “Chuyện của Dư Tình…”
Nghe đến chuyện của Dư Tình, tầm mắt Ôn Dạng dời về đối diện với Từ Nhứ. Từ Nhứ khựng lại giây lát rồi nói tiếp: “Lưu Ngu chắc chắn sẽ không cho cô ấy làm cổ đông đâu, bây giờ áp lực cạnh tranh quá lớn, ban đầu tỉ lệ hoa hồng của Dư Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714110/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.