Ôn Dạng ngoái đầu nhìn lại, Từ Nhứ đứng ở cạnh cửa thở dài: “Ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Ôn Dạng khựng lại, cô cẩn thận đắp chăn cho Dư Tình rồi mới bước ra ngoài. Đến cầu thang thoát hiểm, Từ Nhứ đứng trước cửa, hiếm khi đối mặt riêng với Ôn Dạng, anh ấy ngập ngừng nói: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện của Trình Ngôn Vũ.”
Ôn Dạng khẽ gật đầu, vẻ mặt cô khá bình tĩnh.
Từ Nhứ lười biện hộ cho Trình Ngôn Vũ, chỉ nói: “Cậu ta vốn là người dễ mềm lòng. Tôi đã từng gặp Lê Mạn đó rồi, cô ta không phải kiểu phụ nữ mà đàn ông bình thường có thể xử lý được.”
Ôn Dạng mím môi, ngẩng đầu.
Nhìn cô vừa yếu đuối lại đau lòng như vậy, đến cả Từ Nhứ còn thấy xót xa thì cũng đủ biết cô của lúc này đang khổ sở đến mức nào. Anh ấy dịu giọng nói: “Cậu ta đáng chết, cậu làm như vậy là quá nhân từ với cậu ta rồi.”
Ôn Dạng không lên tiếng.
Những sợi tóc mỏng manh rủ xuống che khuất gương mặt thanh tú của cô.
Từ Nhứ yên lặng nhìn cô một lúc, thực sự rất xót xa, nhưng anh ấy cũng không thể làm gì được. Anh ấy lên tiếng: “Chuyện của Dư Tình…”
Nghe đến chuyện của Dư Tình, tầm mắt Ôn Dạng dời về đối diện với Từ Nhứ. Từ Nhứ khựng lại giây lát rồi nói tiếp: “Lưu Ngu chắc chắn sẽ không cho cô ấy làm cổ đông đâu, bây giờ áp lực cạnh tranh quá lớn, ban đầu tỉ lệ hoa hồng của Dư Tình vốn đã cao hơn người khác, hiện tại lại cho cô ấy làm cổ đông nữa thì chẳng mấy chốc cô ấy sẽ thay thế vị trí của Lưu Ngu mất, đương nhiên là Lưu Ngu không đồng ý rồi. Studio này còn một người sáng lập nữa mà.”
“Lưu Ngu hiểu rất rõ năng lực của bản thân, cho nên chỉ có thể liên tục tuyển thêm người để loại bỏ Dư Tình, hoặc là khiến cho Dư Tình từ bỏ việc làm cổ đông, cô ta mới có thể an tâm được.”
“Cứ đấu đá như vậy, người chịu thiệt thòi chỉ có Dư Tình.”
Ôn Dạng lên tiếng hỏi Từ Nhứ: “Vậy chúng tôi phải làm sao đây?”
Từ Nhứ nhìn cô, đôi mắt cô vẫn luôn đẹp đẽ, anh ấy nói: “Tôi có một đề nghị, hay là Dư Tình tự mình ra ngoài làm riêng đi, ban đầu chắc chắn là kiếm không được nhiều, khách quen có thể sẽ mất đi một số, nhưng ít nhất so với tình trạng hiện tại của cô ấy thì tốt hơn.”
Ôn Dạng chớp chớp mắt.
Từ Nhứ nói không sai.
Tiền thì kiếm hoài không hết, danh tiếng cũng phải cực khổ lắm mới có được, chi bằng bỏ đi làm lại từ đầu.
Ôn Dạng gật đầu: “Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Từ Nhứ thở phào nhẹ nhõm, nói với Ôn Dạng: “Trình Ngôn Vũ ly hôn với cậu quả là tổn thất của cậu ta, tin tôi đi, Ôn Dạng.”
Lúc Ôn Dạng quay người rời đi, Từ Nhứ đã nói như vậy.
Cô khựng lại giây lát rồi bước vào phòng bệnh.
–
Dư Tình nhập viện.
Ôn Dạng quay về thu dọn quần áo đến bệnh viện chăm sóc Dư Tình, buối tối Lưu Ngu có đến thăm, giả vờ giả vịt dặn dò Dư Tình nghỉ ngơi cho khỏe. Dư Tình cũng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình, phần lớn đều là do Lưu Ngu ép buộc. Năm đó bố cô ấy qua đời, khi cô ấy vội vàng chạy đến bệnh viện, thứ mà cô ấy được gặp là một tấm vải trắng che mặt ông. Thế nên Dư Tình rất quý trọng mạng sống!
Trải qua chuyện này, cô ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ ra rất nhiều chuyện.
Vì vậy, ngay khi Ôn Dạng đề nghị, Dư Tình đã lập tức đồng ý, quyết định rời khỏi Lưu Ngu để tự mình gây dựng sự nghiệp.
Cô ấy rời đi đột ngột khiến Lưu Ngu trở tay không kịp, có điều Dư Tình chỉ mang đi đơn hàng của Từ Nhứ và bản thiết kế còn dang dở kia. Trong những ngày Dư Tình dưỡng bệnh, Ôn Dạng thỉnh thoảng thay cô ấy ghi chép lại những điểm cần chỉnh sửa theo ý muốn của khách hàng, cứ thế, kiến thức mà Ôn Dạng đã học khi còn ngồi trên giảng đường đại học lại sống lại.
Dư Tình gác chân gọt táo cho Ôn Dạng, cười nói: “Dạng Dạng à, hay cậu hợp tác với tớ đi, như vậy tớ có thêm người giúp đỡ, cậu cũng khỏi phải tốn công đi kiếm việc mới.”
Ôn Dạng đang điều chỉnh tỉ lệ trên máy tính, nghe vậy khẽ lầm bầm: “Không phải cậu muốn tớ đi làm nhiếp ảnh gia sao?”
“Làm nhiếp ảnh gia có sướng bằng làm bà chủ à?”
Ôn Dạng chớp mắt mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cứ thế đưa ra quyết định, Ôn Dạng và Dư Tình hùn vốn mở một studio thiết kế nội thất, đặt tên là Vân Xích. Vừa hay Ôn Dạng đang có sẵn số tiền mà Trình Ngôn Vũ gửi cho, studio đặt ở tòa nhà COCO, sau khi khai trương đơn giản, Từ Nhứ có gọi điện thoại đến, Ôn Dạng là người nghe máy. Từ Nhứ ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Dù gì cũng đã khai trương rồi, có phải đang thiếu đơn hàng không?”
Dư Tình bật loa ngoài: “Sếp Từ muốn giới thiệu sao?”
Từ Nhứ đáp rất thẳng thắn: “Giới thiệu chứ, dù sao hai cậu cũng phải tự mình gây dựng chút tiếng tăm mà.”
Dư Tình khịt mũi: “Sếp Từ suy nghĩ chu toàn thật!”
Từ Nhứ không thèm để ý đến Dư Tình, anh ấy nói tiếp: “Gần đây Phó Hành Chu đang chuẩn bị trang trí một căn biệt thự ở Hoa Phủ Nhất Hào, hàng loạt các nhà thiết kế hàng đầu đều đang tranh nhau, nhưng mà hình như anh ta vẫn chưa chọn được ai ưng ý, hai cậu có dám thử không?”
Dư Tình thốt lên đầy kinh ngạc: “Cậu nói ai cơ? Phó Hành Chu?”
“Chính là anh ta!”
Dư Tình nháy mắt với Ôn Dạng, nhưng Ôn Dạng lại quan tâm tới vấn đề khác, cô hỏi Từ Nhứ: “Chúng tôi… liệu có được không?”
Từ Nhứ mỉm cười: “Có được hay không cũng phải thử xem sao đã chứ. Tôi đã giới thiệu hai cậu với Tưởng Dược rồi.”
Dư Tình như bừng tỉnh, ‘mẹ kiếp’ một tiếng: “Từ Nhứ, cậu được quá nhỉ! Có đơn hàng là chia sẻ liền, còn giới thiệu khách hàng xịn xò thế này nữa!”
“Cũng phải xem người ta có muốn cho hai cậu cơ hội này không đã. Thế nào Dư Tình, nhận không?”
Dư Tình lập tức ngồi thẳng dậy: “Nhận chứ sao không nhận! Đây gọi là nghênh đón thử thách!”
“Được rồi, Ôn Dạng, cậu có số của Tưởng Dược rồi đấy, hai người trực tiếp liên lạc với anh ta nhé.”
Ôn Dạng nói được.
Sau khi cúp máy, Ôn Dạng và Dư Tình nhìn nhau vài giây, Dư Tình vỗ vỗ vai cô, nói: “Loại người như Trình Ngôn Vũ tốt nhất nên cho cậu ta biến luôn đi, chúng ta lo làm ăn cho ra trò, có là chồng cũ của Lê Mạn thì đã sao? Cứ chơi như bình thường.”
Dư Tình nghe vậy ồ lên rồi vỗ miệng: “Chúng ta cứ nhận đơn! Nhận đơn như bình thường!”
Dứt lời cô ấy lại nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng lắc đầu: “Tớ không sao, cậu nói đúng, làm việc quan trọng hơn.”
Dư Tình khẽ véo má Ôn Dạng.
Cô ấy biết Ôn Dạng hiện giờ đang rất cố gắng để thích nghi với cuộc sống không có Trình Ngôn Vũ.
–
Buổi chiều, Ôn Dạng liên hệ với Tưởng Dược.
Tưởng Dược lịch sự nói: “Cô Ôn, sáng mai tổng giám đốc Phó có rảnh ba mươi phút, cô đến vào khung giờ đó là được.”
Ôn Dạng rối rít cảm ơn.
Tưởng Dược nói không cần khách sáo, anh ấy gửi cho Ônh Dạng một địa chỉ chi tiết, Ôn Dạng lại nhắn lại cảm ơn. Khoảng chừng một lúc sau, cô soạn tin nhắn hỏi: [Thư ký Tưởng, cho tôi hỏi là tổng giám đốc Phó thích phong cách như thế nào? Có chủ đề tham khảo nào không?]
Tưởng Dược trả lời cô: [Phong cách căn hộ của tổng giám đốc Phó ở Hồng Kông thiên tối, anh ấy rất ít khi ở Nam Thành, về đây chủ yếu là ở nhà tổ. Tôi cũng không chắc chắn lắm, không biết căn hộ ở Nam Thành của tổng giám đốc Phó có muốn tiếp tục phong cách bên Hồng Kông hay không, vậy nên phiền cô Ôn tự mình hỏi anh ấy nhé.]
Ôn Dạng: [Vâng, cảm ơn anh.]
Dư Tình thò đầu sang, nhìn thấy câu trả lời của Tưởng Dược.
“Thiên tối? Phong cách lạnh lùng? Hình như mấy vị sếp tổng đều thích kiểu này, giống như một khoang làm việc lạnh lẽo vậy.”
Ôn Dạng lướt xem những bức ảnh ví dụ trên máy tính: “Cậu đã từng thiết kế nhà cho sếp tổng nào chưa?”
“Tất nhiên là có rồi.”
Dư Tình mở một tài liệu: “Vị này là phó tổng của Công Nghệ Diên Tục, thiết kế căn hộ hai phòng ngủ.”
Ôn Dạng liếc nhìn.
Lấy màu đen xám làm chủ đạo, phong cách chủ đề u tối.
“Khá là sang trọng.”
Dư Tình gật đầu: “Đúng vậy.”
–
Đơn hàng của Dư Tình phải đến tận hiện trường, hiện tại khách hàng tìm đến studio phần lớn cũng là vì Dư Tình, cô ấy không thể đi được, vì vậy chỉ có một mình Ôn Dạng đi gặp Phó Hành Chu.
Dư Tình vừa rửa mặt vừa dụi vào người Ôn Dạng: “Không vấn đề gì chứ? Không vấn đề gì chứ?”
Ôn Dạng bưng bát cháo để lên bàn: “Không sao, cậu mau ăn cháo đi.”
Cơ thể Dư Tình cần được bồi bổ, những ngày gần đây Ôn Dạng đều tự tay nấu nướng, phần lớn là đồ ăn thanh đạm. Ôn Dạng ăn sáng xong, thu dọn qua rồi ra khỏi cửa.
Tòa nhà tập đoàn Khinh Chu là tòa nhà mang tính biểu tượng của Nam Thành. Trước đây cô chỉ đi ngang qua, chưa từng bước vào.
Tòa nhà cao chọc trời này giống như một gã khổng lồ, Ôn Dạng bước vào đại sảnh, nhân viên đi làm vội vã, trong không khí thoang thoảng mùi cà phê. Cô đi đến quầy lễ tân, nói rõ mục đích đến.
Cô gái lễ tân nói: “Thư ký Tưởng bảo cô đợi ở dưới lầu một lát ạ.”
Ôn Dạng thoáng sửng sốt.
Ít nhiều gì cũng lo lắng sẽ có chút thay đổi, nhưng cô không hỏi nhiều, nói cảm ơn với lễ tân, cô gái ra hiệu cô có thể ngồi ở khu vực tiếp khách.
Ôn Dạng đi đến khu vực tiếp khách.
Lúc này chỉ có một mình cô ở đây.
Cô không khỏi nhớ lại hai tháng trước khi gọi điện thoại cho Tưởng Dược còn nói muốn đến đây gây sự, thật ra theo tính cách của cô thì chỉ nói cho vui vậy thôi, nhưng nhớ lại vẫn thấy hơi xấu hổ.
Tiếng ting ting vang lên.
Hai người bước ra từ cửa soát vé, Phó Hành Chu bước nhanh, cúi đầu nói chuyện với Tưởng Dược, Tưởng Dược gật đầu đáp lại. Lúc hai người sắp sửa đi ngang qua Ôn Dạng, Ôn Dạng vô thức đứng dậy, Phó Hành Chu vừa liếc mắt sang đã nhìn thấy cô. Hôm nay Ôn Dạng ăn mặc khá trang trọng, váy sơ mi thắt lưng, đi giày cao gót đế thấp, thướt tha yêu kiều.
Tưởng Dược lúc này mới nhớ ra, lập tức nói với Phó Hành Chu: “Tổng giám đốc Phó, nhà thiết kế cần gặp hôm nay chính là cô Ôn.”
Phó Hành Chu nhớ lại kết quả điều tra, Ôn Dạng học đại học ngành thiết kế. Anh ừ một tiếng, đi ra ngoài. Tưởng Dược quay đầu lại nói với Ôn Dạng: “Cô Ôn, thật ngại quá, tổng giám đốc Phó đột xuất thay đổi lịch trình, bây giờ chúng tôi phải đi tham gia một buổi tọa đàm, cũng ở Nam Thành luôn. Hay là cô lên xe đi, nói chuyện với tổng giám đốc Phó trên xe nhé?”
Ôn Dạng đáp lại một tiếng, cầm lấy túi máy tính đi theo.
Tưởng Dược nhìn cô, cười nói: “Cô Ôn, mới cách một khoảng thời gian mà cô đã thay đổi rất nhiều, quả nhiên phải nhìn bằng con mắt khác xưa.”
Tưởng Dược lại mỉm cười, lần đầu tiên gặp mặt cảm giác mong manh trên người Ôn Dạng quá mạnh mẽ, đến nay vẫn khó quên. Anh ấy mở cửa xe phía sau cho Ôn Dạng, ghế sau của chiếc xe limousine màu đen này rất rộng, nhưng tông màu hơi tối, Phó Hành Chu bắt chéo chân, đang xem tài liệu trên đùi.
Ôn Dạng cúi người ngồi vào, cửa xe đóng lại.
Trong xe có mùi đàn hương đặc trưng, Ôn Dạng ngửi ra được mùi hương này là hương gỗ, cô đặt túi máy tính xuống, lấy máy tính ra mở trên đùi. Giọng nói của Phó Hành Chu vang lên bên cạnh, vẫn lành lạnh như trước: “Cô quyết định quay lại làm thiết kế từ lúc nào vậy?”
Giọng anh bất chợt vang lên.
Ôn Dạng nghiêng đầu nhìn, anh không nhìn cô, vẫn đang xem tài liệu trong tay.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe vụt qua, gương mặt tuấn tú của người đàn ông càng thêm rõ nét, Ôn Dạng đáp: “Nửa tháng trước.”
Cô mở bảng nhu cầu, nghiêng người sang một bên nói: “Tổng giám đốc Phó, để tôi tìm hiểu qua nhu cầu của anh trước nhé?”
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Ôn Dạng mở bản vẽ mặt bằng mà Tưởng Dược gửi, căn hộ của Phó Hành Chu nằm trên tầng cao nhất, thuộc dạng có thể phóng tầm mắt nhìn ra xa, phòng ngủ chính nối liền với ban công hình chữ L, nhưng xem ra anh chỉ giữ lại một phòng ngủ chính, không gian chung trở nên rất rộng rãi và thoáng đãng. Ôn Dạng ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Nhu cầu chính của tổng giám đốc Phó đối với căn nhà này là gì? Sinh hoạt, công việc hay nghỉ ngơi?”
Phó Hành Chu gập tài liệu lại, nhìn thẳng vào mặt cô: “Nghỉ ngơi.”
Ôn Dạng vừa gật đầu vừa ghi chép vào bảng. Trên người cô hôm nay cũng thoang thoảng mùi hương, nhưng không phải nước hoa mà là mùi hương tỏa ra từ túi thơm trong túi xách, hòa quyện với mùi hương gỗ trong xe của anh.
Ôn Dạng ngẩng đầu: “Phòng thay đồ có cần mở rộng thêm một chút không ạ? Phòng sách bố trí trong cửa ẩn, anh thấy thế nào?”
Phó Hành Chu dựa vào lưng ghế, cầm lấy máy tính bảng xem thông tin, nghe cô nói vậy liền gật đầu: “Phòng ngủ không cần động đến, còn lại tùy ý.”
Ôn Dạng viết xong, lại hỏi: “Có cần thêm khu vực tập thể dục không ạ?”
“Thêm đi.”
“Bếp thiết kế kết hợp Trung – Tây?”
“Không cần.” Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn Ôn Dạng, cất giọng trong trẻo, “Cô Ôn, phần lớn thời gian tôi đều ở Hồng Kông, căn nhà này một tháng tôi ở nhiều nhất một lần thôi.”
Ôn Dạng chớp mắt.
Chỉ ở có một lần, sao phải tốn công sức mua nhà trang trí như vậy?
Phó Hành Chu như hiểu được lý do cô chớp mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Gia đình giục kết hôn, căn nhà này là để trốn cho thanh tịnh.”
Ôn Dạng sững người một giây, sau đó ngay lập tức hiểu ra. Anh ly hôn rồi tức là độc thân, Dư Tình trước đây từng nói anh là đối tượng mà các tiểu thư khuê các muốn gả vào nhất, bây giờ anh đã khôi phục lại tình trạng độc thân, tình hình có thể tưởng tượng được.
Ôn Dạng gật đầu lia lịa: “Hiểu rồi hiểu rồi.”
Phó Hành Chu nhìn cô cúi đầu ghi chép, lại bổ sung một câu: “Không gian bếp có thể nhỏ, nhưng phòng khách phải lớn một chút.”
Ôn Dạng vâng dạ hai tiếng.
Cô dù là gật đầu hay chỉ đáp lại một tiếng cũng vô cùng dịu dàng, thoạt nhìn là kiểu phụ nữ không có tính công kích. Xe đến nơi, buổi tọa đàm giao lưu được tổ chức trong một khách sạn hạng sao. Xe dừng hẳn lại, Phó Hành Chu cài khuy áo, sải bước xuống xe. Ôn Dạng thấy vậy thì cất máy tính, xuống xe từ phía bên kia, nhón chân lên nói: “Tổng giám đốc Phó, còn một số chi tiết chưa chốt, khi nào thì anh rảnh ạ? Chúng ta trao đổi online nhé?”
Phó Hành Chu nhìn cô, dừng vài giây rồi nói: “Buổi sáng cô có bận không?”
Ôn Dạng lập tức lắc đầu.
Phó Hành Chu nói: “Không bận thì vào đây, đợi tôi một lát.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]