Chương trước
Chương sau
Lúc này Ôn Dạng mới hoàn hồn, thì ra phải đưa tiền boa, cô vội lấy điện thoại ra. Nhưng lúc ca sĩ cúi người xuống lại vô tình che đi mã QR, anh ta nói: “Anh trai này boa là được rồi, vui vẻ lên nhé, cô gái.”

Ôn Dạng sững người, nửa chừng mới gật đầu: “Anh hát hay lắm.”

“Cảm ơn đã khen.”

Ca sĩ đổi sang bàn khác, hát một bài hát mới.

Phó Hành Chu cất điện thoại đi, bưng phần bia còn lại uống một hơi cạn sạch rồi đặt cái ly xuống, đứng dậy hỏi Ôn Dạng: “Cô còn uống nữa không?”

Ôn Dạng nhìn động tác của anh, “Anh muốn đi rồi à?”

Phó Hành Chu gật đầu.

Ôn Dạng hiểu ra, cô chống tay lên mặt, đã hơi chuếch choáng: “Anh đi trước đi, tôi uống thêm chút nữa.”

“Ừ, chú ý an toàn.”

Ôn Dạng ừ một tiếng.

Chiếc xe limousine màu đen từ từ tiến đến, Phó Hành Chu đứng bên cạnh xe, cúi người nói gì đó với Tưởng Dược, Tưởng Dược gật đầu. Chiếc xe limousine màu đen phiên bản dài rời đi, theo sau đó là một chiếc taxi. Phó Hành Chu lên xe, chiếc taxi bắt đầu lăn bánh.

Vì ở gần đường nên Ôn Dạng nhìn thấy trên chiếc limousine màu đen kia ngoài biển số đại lục còn có biển số Hồng Kông, rất dễ nhận ra. Xem ra anh không nói dối, anh thường xuyên ở Hồng Kông, vậy tại sao Lê Mạn không đi Hồng Kông cùng anh? Môi trường bên đó cũng rất tốt.

Ôn Dạng dời tầm mắt, cầm chai bia lên uống.

Đêm càng khuya, Ôn Dạng cũng không đến nỗi say lắm, cô là kiểu người sau khi say lại tỉnh táo, trên bàn đã sắp không còn chỗ để chai bia, Ôn Dạng cầm một chai lên lắc lắc, hết cả rồi.

Cô quyết định về nhà, bèn cầm điện thoại ra quầy thanh toán.


Ông chủ quán nướng mặt mũi đầy dầu mỡ cầm tờ hóa đơn lên xem: “Anh trai vừa nãy đã thanh toán rồi.”

Ôn Dạng khựng lại.

Phó Hành Chu đã thanh toán rồi?

Cô hỏi ông chủ: “Thanh toán hết toàn bộ rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Ôn Dạng chỉ đành nói lời cảm ơn, xoay người rời đi.

Màn đêm Nam Thành bước vào trạng thái bất dạ thành, hòa quyện với hương hoa mang lại cảm giác rất dễ chịu. Ôn Dạng mang cái bụng đầy bia đi về phía khu chung cư cô ở, thỉnh thoảng giẫm phải những bông hoa rơi, cô cúi đầu nhảy tránh ra, tà váy khẽ lay động, nhẹ nhàng đung đưa.


Phía sau cách đó không xa, một chiếc xe limousine màu đen từ từ chạy theo, dừng lại ở đó, cho đến khi cô vào trong khu chung cư. Tưởng Dược gửi tin nhắn cho Phó Hành Chu báo cáo cô Ôn đã về nhà an toàn, sau đó quay xe rời đi.



Ôn Dạng mở cửa bước vào nhà, phát hiện đèn phòng khách đang bật, chứng tỏ Dư Tình đã về.

Tâm trạng cô phấn chấn hơn một chút, đóng cửa chính rồi đi về phía phòng ngủ, chợt thấy Dư Tình mặc nguyên bộ đồ công sở nằm vật ra giường, nhìn là biết cô ấy vừa về đến nhà đã nằm xuống. Tính ra cô ấy đã hai ngày không ngủ, hôm nay đáng ra phải ngủ một giấc thật ngon thì lại phải chạy đến studio làm việc.

Ôn Dạng nhẹ nhàng tiến đến xem thử, áo khoác ngoài vẫn đang trên người cô ấy. Ôn Dạng thấy vậy thì có chút đau lòng, ngồi xuống mép giường giúp Dư Tình cởi cúc áo khoác.

Lớp trang điểm trên mặt Dư Tình cũng vậy, lem hết cả cổ áo.

Ôn Dạng thử vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Dư Tình, cậu có muốn dậy tắm rửa rồi ngủ không?”

Dư Tình không động đậy, cô ấy đã mệt quá rồi.

Ôn Dạng thấy thế thì cũng không gọi cô ấy nữa, cô xuống giường, vào phòng tắm lấy miếng bông thấm dung dịch tẩy trang ra giúp Dư Tình tẩy trang. Lớp che khuyết điểm vừa được lau đi, quầng thâm mắt của Dư Tình lập tức lộ ra, cũng không biết cô ấy đã dùng bao nhiêu lớp che khuyết điểm. Ôn Dạng càng nhìn càng đau lòng, công việc sao lại mệt mỏi đến mức này. Thời cấp ba làn da của Dư Tình rất đẹp, trắng trẻo nõn nà, thường bị người khác hiểu lầm là đã bôi cái gì lên.

Giờ đây làn da của Dư Tình đã xỉn màu đi nhiều, cho nên có lúc không phải Dư Tình không muốn đi tập yoga, mà là mệt mỏi đến mức về đến nhà chỉ muốn nằm một chỗ, còn sức đâu đi tập yoga gì đó nữa.


Ôn Dạng cẩn thận tẩy trang cho Dư Tình, lại thoa kem dưỡng da cho cô ấy, cúc áo sơ mi cũng được cởi ra. Lúc này Dư Tình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã ngơ ngác. Nhìn thấy Ôn Dạng, cô ấy chậm rãi lên tiếng: “Cậu về rồi à.”

Ngay sau đó, “Cậu uống bia sao?”

Cô ấy ngửi thấy mùi bia.

Ôn Dạng ừ một tiếng, Dư Tình muốn đứng dậy, Ôn Dạng bèn đỡ cô ấy. Dư Tình mệt rã rời dựa vào người cô ngồi dậy, mắt lim dim buồn ngủ: “Cậu uống nhiều không? Uống ở đâu vậy, sao không gọi tớ để tớ ra uống với cậu?”

Ôn Dạng mỉm cười: “Cậu đã mệt thế này rồi mà còn muốn uống với tớ à?”

Dư Tình ôm trán chửi thề một tiếng: “Đúng là mệt thật, tớ về đến nhà định gọi điện cho cậu, rủ cậu đi ăn, ai ngờ vừa nằm xuống đã ngủ quên.”

“Mấy giờ rồi?”

Ôn Dạng liếc nhìn: “Chắc mười giờ rồi.”

“Muộn vậy rồi sao, aaaa.”

Ôn Dạng gật đầu: “Cậu chưa ăn tối đúng không?”

Dư Tình gật đầu.

Ôn Dạng xoay người xuống giường: “Tớ nấu cho cậu chút gì ăn nhé, hôm nay mua nhiều đồ ăn lắm.”

Bụng Dư Tình không kìm được mà kêu lên, cô ấy nói được được.


Khoảng mười một giờ, Ôn Dạng nấu cho Dư Tình một bát mì nóng hổi, còn có trứng ốp la và xúc xích. Dư Tình tắm rửa xong mặc váy ngủ đi ra, cầm đũa lên ăn. Hôm nay ngoài cà phê ra thì cô ấy chỉ mới ăn hai miếng bánh bông lan vào buổi trưa, cô ấy không khỏi cảm thán: “Trước đây Trình Ngôn Vũ từng được sống những ngày tháng tốt đẹp thế nào chứ.”

“Mẹ kiếp.”

Cô ấy không nhịn được mà chửi thề một tiếng.

Ôn Dạng cũng bưng một bát nhỏ ăn, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Dư Tình nhìn Ôn Dạng: “Hôm nay ly hôn cậu ta có nói gì không?”

Ôn Dạng lắc đầu.

Dư Tình lại mắng chửi, mùi thơm của mì cũng vì thế mà giảm đi vài phần. Lúc này điện thoại của cô ấy vang lên, cô ấy tùy ý cầm lên mở ra xem, chửi thề một tiếng.

“Lê Mạn cũng ly hôn rồi.”

Ôn Dạng ngẩng đầu, Dư Tình giơ điện thoại cho cô xem, Ôn Dạng nhìn thấy dòng chữ giật tít trên đó: Chấn động! Phó Hành Chu – tổng giám đốc tập đoàn Khinh Chu và bà xã Lê Mạn đã đạt được thỏa thuận ly hôn.

Cuộc hôn nhân vượt giai cấp của Lê Mạn – người sáng lập Mộng Bách Jewelry cứ thế mà hạ màn.

Dư Tình tặc lưỡi hai tiếng: “Đáng đời, tốn bao tâm tư chen chân vào giới hào môn, giờ thì một bước trở về trước giải phóng rồi.”

Cô ấy buông điện thoại xuống, nói với Ôn Dạng: “Chắc chắn là do cậu đến tố cáo nên bọn họ mới ly hôn, Phó Hành Chu này nghe nói quanh năm ở Hồng Kông, hẳn cũng bị cắm nhiều cặp sừng rồi. Chỉ có điều một người đẹp trai ngời ngợi, năng lực mạnh lại có danh tiếng tốt như vậy mà vẫn bị cắm sừng, thật là khó hiểu.”


Trong đầu Ôn Dạng hiện lên dáng vẻ điềm tĩnh của anh tối nay, quả thật không nhìn ra được người này tại sao lại bị cắm sừng. Dư Tình còn đang hả hê, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Dạng Dạng, vậy có phải là Trình Ngôn Vũ có cơ hội ở bên Lê Mạn rồi không?”

Ôn Dạng đang ăn mì bỗng khựng lại. Cô cụp mi xuống, nói: “Cho dù không ly hôn thì bọn họ cũng có cơ hội ở bên nhau.”

Dư Tình lại muốn chửi thề.

“Mẹ kiếp, giờ này chắc cậu ta đang vui vẻ với người cậu ta thích rồi, nhưng mà cũng chưa chắc, biết đâu Lê Mạn lại chẳng coi trọng cậu ta. Hơn nữa, nếu không phải tại cậu ta thì Lê Mạn cũng đâu đến nỗi phải ly hôn. Phải hận đi, hận cậu ta nhiều vào, khiến cậu ta sống không bằng chết.”

Cơn giận trong lòng Dư Tình dành cho Trình Ngôn Vũ đã lên đến đỉnh điểm.

Ôn Dạng lại bình tĩnh hơn nhiều, tim cô đúng là như bị ai đó khoét mất một miếng, nhưng rồi sẽ lành lại thôi.

Cô khẽ gọi: “Dư Tình.”

Dư Tình: “Hửm?”

Ôn Dạng buông bát xuống: “Tớ muốn tìm việc làm, nhưng tớ thật sự không biết mình có thể làm gì lúc này.”

Dư Tình ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, nói: “Chuyện này đơn giản mà, hai chúng ta đều tốt nghiệp ngành thiết kế nội thất, cậu cũng làm ngành này đi. Hoặc là khả năng chụp ảnh của cậu khá tốt đấy, đăng ký một lớp nâng cao luôn, sau đó thì làm nhiếp ảnh gia, tớ có một người bạn làm bên tạp chí, đến lúc đó tớ có thể giới thiệu cho cậu.”

“Khả năng chụp ảnh gì chứ, tớ chỉ chụp bừa thôi.”

“Hay là cậu làm streamer đi, công việc này cũng khá ổn, lại có thể áp dụng được kỹ năng chụp ảnh nữa.”

Ôn Dạng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Kỹ năng chụp ảnh của tớ thật sự không tốt đâu.”

“Cậu đừng tự ti như thế. Nói xem, bây giờ cậu muốn làm gì nhất?”

Ôn Dạng á khẩu.

Cô chớp chớp mắt.

Dư Tình nhún vai: “Thấy chưa, cậu vẫn đang mơ hồ mà, chi bằng nghỉ thêm một thời gian nữa đi, từ từ rồi cũng suy nghĩ ra. Cần gì phải vội vàng đi làm chứ? Cậu nhìn thấy tình trạng của tớ mà không sợ hả?”

Ôn Dạng: “Sợ chứ, nhưng mà tớ xót cậu hơn. Cậu nghỉ ngơi một chút đi được không?”

“Được, mai kia tớ nghỉ.” Dư Tình gật đầu, bóp nhẹ má Ôn Dạng, “Cậu suy nghĩ tiếp đi. Nếu làm thiết kế nội thất thì e là cậu sẽ vất vả lắm, bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt mà lại chẳng có kinh nghiệm gì, rất thiệt thòi đấy. Nhưng mà nhiếp ảnh lại khác, cậu đã có sẵn kỹ thuật rồi.”

Ôn Dạng im lặng một lúc.

Cô nói: “Để tớ suy nghĩ thêm.”

“Ừm hứm.”

Nhưng Dư Tình rất biết cách dỗ ngọt người khác, cô nàng nói hôm sau sẽ nghỉ ngơi, thế mà sáng ngày hôm sau vừa nhận được điện thoại của một khách hàng đã vội vàng bật dậy sửa bản vẽ. Về sau khách hàng này muốn đến xem tận nơi, thế là Dư Tình xách máy tính đi ngay. Thấy vậy, Ôn Dạng cũng thay quần áo đi theo Dư Tình. Cô phát hiện sắc mặt Dư Tình xanh xao nhợt nhạt hơn hẳn so với ngày hôm qua, cô có chút lo lắng.

Đến nơi thi công, khách hàng lần này là một căn hộ thông tầng, bốn phía đều là kính, Dư Tình cầm ipad vừa đối chiếu vừa trao đổi với khách hàng. Vị khách này vẫn mang vẻ mặt khó tính, cứ thấy thiếu thiếu một điều gì đó, muốn thêm vào nhưng lại chẳng nghĩ ra, Dư Tình kiên nhẫn ở bên cạnh lắng nghe. Thời tiết nắng nóng, Dư Tình lại mặc nguyên bộ vest, Ôn Dạng bèn bảo cô ấy cởi áo khoác ra, cô cầm giúp cho.

Trên trán Dư Tình lấm tấm mồ hôi, Ôn Dạng lấy khăn giấy lau cho cô ấy.

Dư Tình nhíu mày, Ôn Dạng lo lắng hỏi: “Cậu bị say nắng à?”

Dư Tình lắc đầu, cô ấy đặt ipad xuống, quay người lại nói: “Tớ đi vệ sinh một lát.”

Chính vào lúc này bất ngờ xảy ra, cô ấy còn chưa đi đến cửa thì đã ngã quỵ xuống đất, bụi bay mù mịt. Ôn Dạng sợ hết hồn, chạy đến đỡ cô ấy dậy thì bị một người anh công nhân đang vác xi măng bên cạnh ngăn lại: “Đừng đỡ cô ấy dậy! Đặt cô ấy nằm ngửa ra. Mau gọi cấp cứu đi, có vẻ cô ấy bị nhồi máu cơ tim rồi!”

Bàn tay đang giơ ra của Ôn Dạng giật mình rụt lại, đứng hình giữa không trung vài giây rồi mới hoảng hốt lấy điện thoại, run rẩy bấm số 120.

Mấy người công nhân và vị khách hàng kia cũng xúm lại, người nói một tiếng người bồi một câu.

“Trẻ như vậy mà bị nhồi máu cơ tim rồi sao?”

“Bây giờ bệnh nhồi máu cơ tim ngày càng trẻ hóa rồi đấy. Nhìn thiết kế Dư là biết ngay dạo này thức đêm nhiều thế nào rồi.”

“Trời ơi đáng sợ quá!”

Trên trán Dư Tình toát đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Ôn Dạng nhìn thấy vậy thì khóc nức nở, cô vừa lau mồ hôi cho Dư Tình vừa nhớ đến bố của cô ấy cũng qua đời vì bệnh nhồi máu cơ tim.

Hai mươi phút sau.

Dư Tình được đưa vào phòng cấp cứu. Ôn Dạng đứng bất động giữa hành lang bệnh viện, đầu óc trống rỗng. Cô ngồi xổm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào ánh đèn sáng trưng bên trong. Lúc này trên hành lang vang lên tiếng bước chân, vị khách hàng ban nãy cầm ipad và túi đựng máy tính của Dư Tình bước đến chỗ Ôn Dạng, đưa cho cô rồi nói: “Đồ của thiết kế Dư.”

Ôn Dạng đưa tay nhận lấy, thấy trên máy tính bảng vẫn còn đang mở bản thiết kế, cô ngẩng đầu lên nói với vị khách hàng: “Thật ngại quá, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc với anh ạ.”

Gương mặt vị khách hàng lộ ra chút áy náy: “Không sao không sao, đợi cô ấy khỏe rồi tính, các cô cũng không dễ dàng gì.”

Ôn Dạng siết chặt lấy máy tính bảng.

Trước đây Dư Tình không liều mạng như thế, chỉ có năm nay là vậy.

Vị khách hàng nhìn thấy dáng vẻ của cô, thở dài một hơi rồi rời đi.

Một lát sau.

Đèn sáng tắt phụt, Ôn Dạng bỗng đứng bật dậy, hai chân tê cứng, vị bác sĩ đang đeo khẩu trang kéo khẩu trang xuống hỏi cô: “Cô là gì của cô ấy?”

“Chúng tôi là bạn, bác sĩ, bạn tôi sao rồi ạ?”

Vị bác sĩ vừa đi về phía văn phòng vừa nói: “Cô ấy không sao rồi, may mà còn trẻ, nhưng động mạch vành của cô ấy bị hẹp bẩm sinh, điểm này cần phải chú ý. Cô liên lạc với bố mẹ cô ấy một tiếng đi.”

Ôn Dạng nhìn phòng cấp cứu sau lưng, lại tiếp tục đi theo bước chân của vị bác sĩ, cô dừng bước, nói: “Nhà cô ấy chỉ có một mình mẹ thôi, bố cô ấy đã mất vì nhồi máu cơ tim khi cô ấy còn rất nhỏ rồi ạ.”

Vị bác sĩ đẩy cửa ra, nói: “Vậy là có tiền sử gia đình rồi.”

Ôn Dạng gật đầu, lại hỏi: “Bác sĩ, bạn tôi sau này sẽ thế nào ạ?”

Vị bác sĩ bước vào rửa tay lau tay rồi quay lại, ngồi xuống trước bàn nói với cô: “Cô ấy cần phải theo dõi thêm một thời gian, theo tình trạng này, về sau nhất định phải chú ý. Bệnh này cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, từ từ tịnh dưỡng kết hợp uống thuốc, thường xuyên tái khám định kỳ.”

Ông ấy ngồi xuống ghi phiếu khám.

Ôn Dạng đứng trước bàn, tay xách túi máy tính của Dư Tình, vị bác sĩ đó vừa ghi chép vừa nói: “Người trẻ các cô vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe, công việc làm mãi cũng không hết được, vừa rồi tôi nghe cô ấy nói mấy hôm liền không ngủ, như vậy là không được.”

Ôn Dạng mím môi, gật đầu.

Một lúc sau, vị bác sĩ bảo cô đi thanh toán viện phí, Dư Tình có bảo hiểm xã hội nên trừ trực tiếp vào đó. Chạy lên chạy xuống một hồi, Dư Tình đã được chuyển đến phòng bệnh nội trú, Ôn Dạng vội vàng chạy tới đó. Người Dư Tình cắm đầy dây nhợ, đang ngủ say, Ôn Dạng thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đặt đồ xuống rồi ngồi xuống cạnh giường cô ấy.

Phòng bệnh này đều là bệnh nhân mắc bệnh mạch vành. Hầu hết là người lớn tuổi, cũng có cả những anh trai ngoài ba mươi, đối diện còn có một nam thanh niên nhuộm tóc vàng hoe, nhìn cũng trạc tuổi họ, hai mươi mấy tuổi.

Ôn Dạng ngồi một lúc thì Dư Tình mới tỉnh, khóe môi khô khốc của cô ấy khẽ hé mở, cất giọng yếu ớt: “Dạng Dạng.”

Hốc mắt Ôn Dạng đỏ hoe, cô ừ một tiếng, hỏi cô ấy: “Cậu khát nước không?”

Dư Tình gật đầu.

Ôn Dạng đứng dậy lấy tăm bông nhúng nước chạm vào môi Dư Tình, cô hỏi: “Hay là báo cho dì một tiếng nhé?”

Dư Tình lắc đầu: “Đừng.”

Ôn Dạng ừ khẽ, cô dịu dàng nói: “Bác sĩ bảo không sao, chỉ là phải tịnh dưỡng, tớ thấy cậu không cần phải liều mạng như thế đâu…”

Hốc mắt Dư Tình ươn ướt.

Đến trưa, tình trạng của Dư Tình đã khá hơn nhiều, bản thân phương pháp chụp mạch vành chỉ là tiểu phẫu, nhưng cần phải ở lại viện theo dõi. Dư Tình đã uống được chút cháo, Ôn Dạng cũng ngồi ăn với cô ấy một chút, vừa dọn dẹp túi đồ xong thì thấy Từ Nhứ đến.

Từ Nhứ học cấp ba với Trình Ngôn Vũ, lên đại học tuy không cùng trường nhưng vẫn luôn liên lạc, bạn bè hai bên đều biết nhau, Ôn Dạng cũng quen biết Từ Nhứ.

Chỉ là bây giờ cô và Trình Ngôn Vũ đã ly hôn rồi, nên với cô Từ Nhứ chỉ là bạn của chồng cũ mà thôi.

Ôn Dạng gật đầu với Từ Nhứ.

Từ Nhứ tháo kính râm xuống, chào hỏi Ôn Dạng, sau đó đến xem tình hình của Dư Tình. Anh ấy chống nạnh, dáng vẻ nhăn nhó nói với Dư Tình: “Cậu hà tất gì phải như thế? Với mối quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ tôi còn hủy đơn hay sao? Huống hồ ban đầu tôi chọn studio của các cậu không phải vì có cậu ở đó à? Trình độ của Lưu Ngu kia thế nào chẳng lẽ tôi còn không biết, giao căn biệt thự của tôi cho cô ta thiết kế ư? Cô ta không xứng!”

Dư Tình mím môi: “Tôi không phải vì đơn của cậu, hơn nữa mối quan hệ giữa tôi và cậu chẳng phải cũng là nhờ Trình Ngôn Vũ sao? Bây giờ Trình Ngôn Vũ đã ly hôn với Ôn Dạng rồi, tôi và cậu còn mối quan hệ gì nữa?”

“Cậu…. đừng có ép tôi chửi bậy.” Từ Nhứ tức cười, giơ tay chỉ chỉ vào cô ấy, “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, căn nhà của tôi giao cho cậu đó.”

Dư Tình gật đầu: “Vậy phiền sếp Từ cho tôi khất nợ thêm mấy hôm, ra viện rồi tôi sẽ làm việc cho cậu liền.”

“Cậu lo mà dưỡng bệnh cho tốt đi đã.” Từ Nhứ đảo mắt, đeo kính râm lên.

Anh ấy đến tay không, cũng chuẩn bị ra về tay không. Lúc ra tới cửa, anh ấy đột nhiên nhìn Ôn Dạng: “Ôn Dạng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.