Chương trước
Chương sau
Vào trong Cục Dân chính mát mẻ hơn nhiều, Tưởng Dược đưa tài liệu cho Phó Hành Chu xong thì liếc mắt nhìn ra sau, hạ giọng nói với anh: “Xem ra cô Ôn cũng đến ly hôn.”

Phó Hành Chu không nói gì, tùy ý lật xem phần tài liệu vừa mới lấy từ chỗ luật sư. Anh ra hiệu cho Tưởng Dược gọi điện thoại cho Lê Mạn, Tưởng Dược gật đầu, vừa cầm điện thoại lên thì nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz quen thuộc chạy đến dừng ở bên ngoài. Lê Mạn đeo kính râm, mặc một chiếc váy dài màu nhạt bước xuống xe, ngẩng đầu bước lên bậc thang.

Mọi người trong Cục Dân chính có chút ngạc nhiên.

Hôm nay có không ít phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đến ly hôn, hơn nữa còn là mỹ nữ. Lê Mạn bước vào, đôi giày cao gót thỉnh thoảng để lộ ra móng chân sơn màu đỏ nổi bật, cô ta nhìn thoáng qua Phó Hành Chu đang đứng đó chờ mình. Tưởng Dược gật đầu với Lê Mạn trước, Lê Mạn mím môi đi tới.

Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn cô ta.

Đôi mắt sau cặp kính râm của Lê Mạn khẽ nheo lại, Phó Hành Chu đưa bút cho cô ta, Lê Mạn nhìn cây bút, mấy giây sau, cô ta đưa tay nhận lấy, đặt ở chỗ ký tên cuối cùng.

Trước khi ký tên, đầu ngón tay cô ta siết chặt cây bút, ngẩng đầu nhìn Phó Hành Chu.


Phó Hành Chu nghiêng đầu, ánh mắt tùy ý rơi trên người cô ta.


Đầu bút của Lê Mạn đặt trên tờ giấy, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Anh cho rằng anh không sai à?”

Phó Hành Chu khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại: “Tôi sai chỗ nào?”

Lê Mạn nghiến răng, đột nhiên bật cười một tiếng, sau đó quay đầu lại ký tên lên giấy. Sau khi ký xong, lòng bàn tay khẽ run lên, cô ta đứng thẳng người dậy nhìn Phó Hành Chu: “Cảm ơn anh đã giữ lại cho tôi một chút mặt mũi.”

Phó Hành Chu gật đầu, đưa tài liệu cho nhân viên công tác.

Sau đó, giấy chứng nhận được đưa đến tay Lê Mạn và Tưởng Dược, Lê Mạn bước nhanh ra ngoài, đi xuống bậc thang rồi chui vào trong xe. Tưởng Dược không mở cuốn sổ ly hôn đó ra mà chỉ cất đi. Phó Hành Chu vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài. Tưởng Dược xuống lấy xe, anh ngồi vào ghế sau, chiếc xe hơi màu đen phiên bản dài không lâu sau đã rời đi.



Lần này Ôn Dạng lại lên xe buýt thành phố, chỉ là cô không ngồi tầng hai mà ngồi ở tầng một. Giờ này trên xe rất đông người và ồn ào, Ôn Dạng đi một mạch đến chợ nông sản.

Cô muốn nấu cho Dư Tình một bữa thật ngon, hầm thêm chút canh, khoảng thời gian này Dư Tình thật sự tiều tụy đi rất nhiều.


Mua đồ ăn xong, cô lên xe trở về khu nhà trọ, vừa đẩy cửa bước vào, đặt túi đồ ăn lên bàn bếp thì điện thoại vang lên, cô mở ra xem, là Dư Tình gửi tin nhắn tới.

Dư Tình: [Về rồi à?]

Dư Tình: [Hay là cậu đến studio đi? Tối nay tớ mời cậu đi ăn cơm.]

Ôn Dạng ngẩn người, cô rửa tay rồi đẩy cửa phòng ngủ ra, Dư Tình đã không còn ở nhà, cô ấy lại đến công ty rồi.

Ôn Dạng trả lời cô ấy: [Tớ về rồi, mua đồ ăn định hầm chút canh cho cậu uống, tối qua cậu thức cả đêm mà hôm nay còn phải đến công ty sao?]

Dư Tình: [Hết cách rồi, tớ vẫn đang theo dự án bên phía Từ Nhứ, cố gắng thêm một ngày nữa rồi tối nay dẫn cậu đi ăn cơm. Từ Nhứ có hỏi tớ là cậu và Trình Ngôn Vũ rốt cuộc làm sao, tớ vẫn chưa nói với cậu ta.]

Ôn Dạng: [Đừng nói với cậu ta vội, cậu lo cho bản thân trước đi, cậu tiều tụy lắm rồi.]

Dư Tình: [Không sao, cố gắng thêm một ngày nữa là êm rồi, cậu thì sao? Có muốn đến studio ngồi chơi không?]

Ôn Dạng biết Dư Tình đang lo lắng cho mình, quan hệ giữa cô và Lưu Ngu chỉ ở mức bình thường, hiện tại quan hệ giữa Lưu Ngu và Dư Tình lại đang căng thẳng, hơn nữa tâm trạng hiện tại của cô cũng không thích hợp để giao tiếp.


Cô trả lời: [Tớ không đến đâu, muốn ở nhà xem ti vi.]

Dư Tình thở dài: [Ôn Dạng, xin lỗi cậu.]

Ôn Dạng: [Nói gì vậy. Thôi tớ làm chút đồ ăn rồi ăn đây.]

Dư Tình: [Được, vậy cậu đi đi.]

Nói chuyện xong, bên phía Dư Tình không còn thời gian để cầm điện thoại nữa, Ôn Dạng tự mình làm chút đồ ăn qua loa, sau đó ngồi trên ghế sofa cầm lấy bộ tranh ghép hình còn dang dở của Dư Tình tiếp tục ghép.

Cô cần phải suy nghĩ xem tiếp theo cô nên làm gì.

Sau khi ly hôn, cuộc sống vốn ổn định của cô bắt đầu rạn nứt, phải bước vào một giai đoạn mới.

Buổi chiều, lúc hoàng hôn buông xuống.

Dư Tình nhắn tin xin lỗi Ôn Dạng, nói rằng cô ấy không thể về đưa cô đi ăn tối được, hay là cô đến studio tìm cô ấy. Ôn Dạng không muốn trở thành gánh nặng cho Dư Tình, mà cũng chính vào lúc này cô chợt hiểu ra, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Cô ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà đỏ rực bên ngoài, nhắn tin cho Dư Tình nói rằng cô sẽ đi dạo ngắm hoàng hôn.

Dư Tình trả lời: [Tớ cũng đang định nói với cậu đây, hoàng hôn hôm nay rất đẹp. Cậu nhớ mang theo máy ảnh, chụp thật nhiều ảnh đẹp nhé.]

Ôn Dạng: [Được.]

Sau khi trả lời tin nhắn, Ôn Dạng cũng không mang theo máy ảnh, cô chỉ là không muốn ở nhà một mình nên mới định ra ngoài đi dạo. Vừa đến cổng khu chung cư đã nhìn thấy bầu trời nhuộm tím ráng chiều, không ít người đứng nhìn ngắm, Ôn Dạng men theo con phố hoa Nam Thành đi dưới ánh hoàng hôn.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn, các cửa hàng ven đường sáng rực.

Trên đường xe cộ nườm nượp.

Lúc này, một chiếc xe limousine màu đen từ đầu kia chạy tới, đích đến là một quán rượu nhỏ phía trước. Dừng lại một lát ở cửa, Phó Hành Chu bước xuống xe, dưới ánh đèn neon nhấp nháy sải bước đi về phía cửa quán rượu.

Mà trùng hợp là lúc này Ôn Dạng cũng đang đứng trước quán rượu nhỏ, do dự không biết nên chọn quán này hay quán thịt nướng bên cạnh. Phó Hành Chu vừa kéo cửa định vào, quay đầu lại đã nhìn thấy Ôn Dạng.

Ôn Dạng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải anh.

Cả hai đều sững sờ.

Gió thổi qua, tà váy Ôn Dạng lay động, Phó Hành Chu hoàn hồn lại, kéo cửa ra rồi nghiêng người sang một bên: “Muốn vào trong không?”

Nếu không gặp anh thì có lẽ Ôn Dạng đã chọn quán rượu nhỏ, nhưng lúc này cô quyết định chọn quán thịt nướng bên cạnh, cô lắc đầu nói: “Tôi muốn đến quán này.”

Nói xong, cô đi về phía quán thịt nướng.

Phó Hành Chu nhướng mày, định bước vào trong, bỗng nhiên dừng lại. Anh buông cửa ra, cũng đi về phía quán thịt nướng. Cũng khéo là tối nay quán khá đông khách, chỉ còn lại ba chỗ trống ở bàn của Ôn Dạng.

Phó Hành Chu nắm lấy ghế, nhìn Ôn Dạng lịch sự hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”

Ôn Dạng vừa mới lấy thực đơn thì trước mặt đã bị một bóng người cao lớn che khuất, cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngạc nhiên. Nghe anh hỏi, Ôn Dạng sững người, do dự vài giây mới gật đầu.

Phó Hành Chu ngồi xuống.

Anh mặc áo sơ mi và quần dài màu xám đậm, có phần không hợp với nơi này.

Ôn Dạng gọi món mình muốn ăn, lại liếc nhìn anh: “Anh có muốn uống bia không?”

Phó Hành Chu ngẩng lên: “Uống, tôi đến đây cũng vì muốn uống bia.”

Ôn Dạng ồ một tiếng, cô không hiểu tại sao anh lại chọn quán thịt nướng, rõ ràng quán rượu ở ngay bên cạnh, hơn nữa còn là kiểu quán sang trọng, thân phận của anh thích hợp với quán đó hơn.

Cô gọi xong thì đưa thực đơn cho anh tự gọi.

Phó Hành Chu nhìn lướt qua vài món rồi trả thực đơn lại cho chủ quán.

Bia nhanh chóng được mang lên, quán nướng này chỉ có bia và rượu trắng. Ôn Dạng gọi bia, kèm theo đó là dụng cụ khui. Dù tự khui được nhưng cô còn chưa kịp ra tay thì Phó Hành Chu đã xắn nhẹ tay áo, để lộ cổ tay với những đường nét rõ ràng, cầm dụng cụ mở nắp chai bia.

Dưới ánh đèn, dù chỉ để lộ một đoạn cổ tay thôi cũng đủ cho thấy người đàn ông này có xuất thân không tầm thường.

Anh rót bia vào ly, giọng nói trong trẻo: “Cô phát hiện từ khi nào?”

Ôn Dạng đang nhìn anh rót bia, nghe anh hỏi vậy, cô ngẩng đầu lên. Bắt gặp đôi mắt đen láy của đối phương, Ôn Dạng lập tức hiểu ra anh đang hỏi gì, mím môi đáp: “Hơn một tháng trước.”

Phó Hành Chu gật đầu, đặt ly bia trước mặt cô.

Chờ anh thu tay về, Ôn Dạng mới bưng ly bia lên uống một hơi cạn sạch. Cảm giác lạnh lẽo truyền thẳng từ vòm họng lên đỉnh đầu, nhưng lại khiến người ta tỉnh táo. Uống xong một hơi, Ôn Dạng thấy Phó Hành Chu vẫn đang từ tốn nhấm nháp.

Thấy cô uống xong, Phó Hành Chu cầm chai bia lên rót cho cô một ly nữa. Ôn Dạng mím môi khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Hôm nay anh đến Cục dân chính để làm gì vậy?”

Phó Hành Chu đáp lại cô: “Giống cô.”

Ôn Dạng ngạc nhiên.

Phó Hành Chu nhìn vẻ mặt của cô, nhướng mày: “Bất ngờ lắm à?”

Ôn Dạng nắm chặt ly bia, nói ra thắc mắc của mình: “Anh có vẻ không hề tức giận nhỉ.”

“Tức giận chứ, nhưng điều tôi nghĩ đến nhiều hơn là phải xử lý như thế nào.”

Câu trả lời của anh quá bình tĩnh, khác hẳn với vẻ đau khổ tột cùng của cô lúc đó. Cách anh nói chuyện cũng giống như đang giải quyết công việc vậy, phải chăng đàn ông đều như thế? Tất nhiên là Ôn Dạng sẽ không hỏi những câu như thế này. Hai người không thân thiết gì cho cam, cô im lặng vài giây, nghiêng người về phía trước một chút, do dự rồi lên tiếng: “Nhưng rõ ràng anh chẳng phát hiện ra điều gì cả?”

Yết hầu Phó Hành Chu trượt khẽ, nuốt bia xuống: “Chúng tôi gặp ít xa nhiều, tôi thường xuyên ở Hồng Kông.”

Ôn Dạng nghe vậy.

Chẳng trách.

Cô gật đầu, nâng ly về phía anh. Phó Hành Chu nhìn thấy vậy thì khẽ nhếch môi cụng ly với cô, giọng điệu tùy ý: “Dù thế nào cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Đầu ngón tay Ôn Dạng đang cầm ly rượu hơi khựng lại, thật ra mục đích ban đầu của cô là muốn trả thù, chắc anh cũng nhìn ra mục đích của cô nên ánh mắt mới lộ ra vẻ dò xét như vậy. Ôn Dạng cúi đầu uống bia, thịt bò xiên các loại cũng đã được mang lên, cô cầm xiên lên ăn. Phó Hành Chu không động đến đồ nướng mà chỉ uống bia, ánh mắt nhìn Ôn Dạng cúi đầu ăn.

Sau đó anh tùy ý hỏi: “Sau này cô có dự định gì không?”

Ôn Dạng vừa nhai thịt bò vừa nói: “Làm việc.”

Nghe vậy, Phó Hành Chu gật đầu.

Trước đó anh đã cho người điều tra tình hình cụ thể của cặp vợ chồng này, tương tự, phía Ôn Dạng cũng điều tra về anh. Cũng khá kỳ lạ, hai con người hoàn toàn xa lạ mà lúc này đều biết được một ít thông tin của đối phương. Tuy rằng Ôn Dạng chỉ điều tra được bề nổi, còn phía Phó Hành Chu đã điều tra sâu hơn một chút.

Cảm giác lạnh lẽo của chất lỏng lan tỏa khắp cơ thể, Ôn Dạng trước giờ chỉ uống được rượu nhẹ, cô thực chất là một cô gái rất ngoan ngoãn, học hành đâu ra đấy, yêu đương, kết hôn, mỗi bước đều đi trên con đường bằng phẳng, say xỉn gì đó về cơ bản là không thể xảy ra. Tối nay cô không còn cố kìm nén bản thân nữa, uống kèm với đồ nướng, ly này nối tiếp ly kia, chẳng mấy chốc trên bàn đã chất đầy vỏ chai bia.

Phó Hành Chu rót cho cô không biết là ly thứ mấy rồi, anh hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Ôn Dạng mím môi vào miệng ly, gật đầu với anh. Dưới ánh đèn, gò má cô ửng hồng, lộ rõ vẻ say xỉn, Phó Hành Chu đương nhiên nhìn ra, anh khẽ cười, dựa vào ghế nhâm nhi ly bia.

Chủ quán đồ nướng vì muốn giành khách với quán rượu bên cạnh nên hơn bảy giờ đã mời một chàng ca sĩ nhạc đồng quê đến hát. Một bản được cất lên từ miệng ca sĩ, nghe vô cùng êm tai. Anh ta ôm đàn ghita đi đến bàn Ôn Dạng, đầu đội mũ lưỡi trai, chậm rãi hát cho Ôn Dạng nghe. Ôn Dạng hơi chếnh choáng, mái tóc dài buông xõa trên vai, chống tay lên cằm ngước nhìn.

Cô vẫn mặc chiếc váy dài màu vàng ấy, ngồi trong quán đồ nướng này tựa như một phong cảnh tuyệt đẹp.

Ca sĩ hát ngân nga, chất giọng trầm ấm mang đầy sức hút, mắt Ôn Dạng long lanh như muốn khóc, nhưng lại không hề rơi lệ, chỉ lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe.

Chàng ca sĩ nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Ôn Dạng, lại nhìn sang Phó Hành Chu, cho rằng anh đã chọc cho Ôn Dạng khóc.

Phó Hành Chu bất đắc dĩ, cũng chẳng muốn giải thích, lấy điện thoại ra quét mã QR trên đàn ghita của chàng ca sĩ, trả cho anh ta một khoản phí nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.