Chương trước
Chương sau
Lê Mạn ngước mắt lườm Tần Mộc, Tần Mộc mỉm cười đeo kính râm vào, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: “Tên ông chủ kia là gì nhỉ, Trình Ngôn Vũ đúng không, tên nghe hay thật. Tôi thấy cậu ta có ý với cậu rồi đấy, trước giờ cậu vẫn luôn thu hút cánh đàn ông mà.”

Lê Mạn cũng buông con chó ra rồi uống một ngụm cà phê, không đáp lời Tần Mộc.

Chuyện này vốn dĩ là sự thật.

Ôn Dạng ngồi cách đó không xa nên nghe thấy hết.

“Tôi thấy ông chủ kia đối xử với cậu tốt đấy chứ, lúc che ô cho cậu chẳng buồn để ý đến vai mình đã ướt sũng.”

“Trình Ngôn Vũ đúng không, tên nghe hay thật, tôi thấy cậu ta có ý với cậu rồi đấy.”


Ôn Dạng không ngồi yên được nữa, cô nắm chặt cốc cà phê, xoay người đi ra ngoài. Động tác của cô không quá lớn, trong góc quán hình tam giác này cũng không tính là lộ liễu, nhưng bởi vì Tần Mộc đang ngồi nghiêng nên ánh mắt có thể nhìn thấy ở góc khuất kia có một người phụ nữ đứng dậy. Người phụ nữ kia đứng dậy khá vội vàng, hốc mắt ngấn lệ, tóc tai hơi rối loạn, trên gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ yếu đuối mong manh.

Ra khỏi quán cà phê, Ôn Dạng hít một hơi thật sâu, nước mắt lăn dài trên mi, cô đeo khẩu trang đứng dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng tràn ngập sự hoang mang và đau khổ. Điều đáng sợ hơn cả việc Trình Ngôn Vũ ngoại tình là anh rung động trước Lê Mạn. Tình yêu là thứ không thể nói lý, lòng dạ lại càng hẹp hòi. Mà cô càng không thể hiểu nổi thái độ thản nhiên của Lê Mạn lúc này.

Ánh nắng chói chang khiến làn da phát nóng.

Ly cà phê đá trong tay Ôn Dạng đã trở nên ấm nóng, đúng lúc này điện thoại vang lên, cô liếc mắt nhìn rồi vô thức muốn cúp máy, nhưng vì nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn nên đã ấn nhầm thành kết nối cuộc gọi.

Người gọi đến là Trịnh Khôi Lệ, mẹ chồng cô.

Trịnh Khôi Lệ cười nói: “Dạng Dạng à, sắp đến sinh nhật con rồi, mẹ và bố con tuần sau sẽ lên đó với con, con muốn gì nào? Nói với mẹ đi, hôm nay mẹ sẽ đi chuẩn bị.”

Nghe bà ấy nói xong, nước mắt Ôn Dạng càng chực trào, nhưng cô phải kìm nén, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con không muốn gì cả, hai người lên là được rồi.”


“Mẹ biết ngay con sẽ nói như vậy mà, vậy để mẹ tự sắp xếp, chiều nay mẹ và mẹ con đi dạo phố, mẹ con khó hẹn quá.” Trịnh Khôi Lệ cười tủm tỉm nói.

Ôn Dạng càng nghe càng không kìm được nước mắt.

Cô cảm thấy mình không thể đứng vững cũng không thể trả lời được nữa, bèn nói với Trịnh Khôi Lệ: “Mẹ, con có chút việc phải đi làm trước, lát nữa con gọi lại cho mẹ nhé.”

Trịnh Khôi Lệ nghe đến đây thì vội vàng nói: “Được, vậy con đi làm trước đi, đừng để mình mệt quá nhé, cũng đừng một mình gánh hết việc trong nhà, kêu Ngôn Vũ giúp đỡ đi. Nếu không được thì Dạng Dạng à, mẹ thuê người giúp việc cho con nhé…”

Ôn Dạng nghẹn ngào nói tạm thời không cần, mẹ, con cúp máy trước đây.

“Ừ.”

Cùng với câu nói của Trịnh Khôi Lệ, Ôn Dạng cúp điện thoại. Lúc này, Lê Mạn và Tần Mộc từ cửa bên kia của quán cà phê đi ra, dắt theo con chó chăn cừu đi về phía bãi đậu xe lộ thiên.

Ôn Dạng nhìn bóng lưng của họ.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô cầm điện thoại gọi cho Dư Tình. Lúc này Dư Tình đang cùng Từ Nhứ đối chiếu bản thảo, thấy Ôn Dạng gọi tới thì vội bắt máy, lo lắng hỏi: “Ôn Dạng, có chuyện gì vậy?”

Ôn Dạng lau đi nước mắt, nói: “Dư Tình, tớ muốn biết làm thế nào để liên lạc được với Phó Hành Chu.”


Dư Tình ở đầu dây bên kia sững người, sau đó phản ứng lại hành vi đáng ghê tởm của Lê Mạn, cô ấy lập tức nói: “Để tớ tìm xem, nghe nói dạo gần đây anh ta đều ở Hồng Kông, không biết đã về chưa. Tớ có một khách hàng là quản lý cấp cao của tập đoàn bọn họ, để tớ hỏi giúp cậu…”

“Không cần hỏi đâu, tôi có mà.” Từ Nhứ ngồi bên cạnh nghe thấy Ôn Dạng muốn thì lập tức mở điện thoại tìm kiếm.

Dư Tình kinh ngạc: “Cậu có?”

Từ Nhứ đáp: “Nói nhảm, tư liệu của ông lớn nào mà tôi không có chứ.”

Dư Tình: “…”

Từ Nhứ lại hỏi: “Nhưng mà hai người tìm anh ta làm gì?”

Dư Tình im lặng không đáp, trong lòng thầm nghĩ Từ Nhứ và Trình Ngôn Vũ là bạn tốt, nếu anh ấy biết chuyện của Ôn Dạng với Trình Ngôn Vũ và Lê Mạn với Phó Hành Chu, chắc chắn anh ấy sẽ đứng về phía Trình Ngôn Vũ.

Vậy nên không thể nói ra được.

Từ Nhứ cũng không hỏi kỹ, hồi đại học anh ấy đã có cảm tình với Ôn Dạng, tính tình nóng nảy và khó chiều của anh ấy rất hợp với kiểu người như Ôn Dạng, chỉ là bị Trình Ngôn Vũ nhanh chân hơn một bước mà thôi.

Từ Nhứ đưa phương thức liên lạc cho Ôn Dạng, còn dựa theo tin tức nội bộ mà nói rằng Phó Hành Chu về nước tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm máy bay không người lái mới, chắc sẽ ở lại khoảng một tuần.


Số điện thoại anh ấy đưa là số của thư ký Phó Hành Chu.


Có được số điện thoại, Ôn Dạng đứng dưới cái nắng như lửa đốt trước cửa khách sạn. Dư Tình nhắn tin cho cô, nói đợi cô ấy xong việc sẽ đi cùng cô, đừng đi một mình. Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Dạng lại càng kiên định phải tự mình đi.

Dư Tình đã đủ bận rồi, cô không thể làm phiền cô ấy nữa.

Cô bấm số, gọi điện thoại.

Tút tút tút ——

Vài giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy, là một nam thư ký: “Xin chào, thư ký tập đoàn Khinh Chu xin nghe.”

Ôn Dạng khựng lại giây lát mới mở miệng: “Xin chào, tôi là Ôn Dạng, muốn gặp tổng giám đốc Phó của các anh một lát, xin hỏi hôm nay anh ấy có rảnh không?”

Tưởng Dược là thư ký hành chính của Phó Hành Chu, nắm rõ trong lòng bàn tay những lịch trình riêng tư và đối tượng hẹn gặp của Phó Hành Chu, nghe thấy Ôn Dạng chỉ báo tên thì Tưởng Dược cười hỏi: “Xin hỏi cô Ôn đã có hẹn trước chưa ạ?”

Ôn Dạng mím môi: “Tôi không có hẹn trước, muốn gặp anh ấy để nói chút chuyện riêng tư.”

Riêng từ “riêng tư” đã đầy ẩn ý rồi.

Nhưng giọng của Tưởng Dược vẫn ôn hòa: “Dạo này tổng giám đốc Phó có chút bận, không thu xếp được thời gian, không biết cô Ôn có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển lời giúp cô.”

Ôn Dạng im lặng vài giây rồi nói: “Chuyện vợ anh ta và chồng tôi mà anh cũng chuyển lời được sao?”

Bên kia đầu dây, Tưởng Dược hiếm khi ấp úng, anh ấy vội vàng che điện thoại rồi nhìn về phía người đàn ông đang ký tên vào tập tài liệu sau bàn làm việc. Về Lê Mạn, Tưởng Dược từng tham gia hôn lễ của Phó Hành Chu và cô ta ngay từ khi anh ấy mới được đề bạt, sau này việc mua túi xách và quà cáp cho Lê Mạn đều do anh ấy sắp xếp. Hơn hai năm nay Phó Hành Chu thường sống ở Hồng Kông, còn studio của Lê Mạn lại ở Nam Thành, bà cụ cũng ở Nam Thành. Lê Mạn phải ở lại đại viện để bầu bạn với bà cụ nên không đến Hồng Kông cùng, vợ chồng họ tuy không gặp nhau nhiều nhưng cũng không phải là hoàn toàn không gặp.

Ấn tượng của Tưởng Dược về Lê Mạn trước giờ vẫn luôn là người phụ nữ này vừa xinh đẹp lại duyên dáng, rất mê hoặc lòng người.

Khéo léo linh hoạt, danh tiếng cực tốt.

Vì vậy lời nói của Ôn Dạng chẳng khác nào quả bom, Tưởng Dược do dự giây lát, sau đó tiến lên phía trước thấp giọng nói với Phó Hành Chu.

Bàn tay đang cầm bút của Phó Hành Chu khựng lại, giọng nói lạnh lùng: “Không cần để ý.”

Tưởng Dược sửng sốt, anh ấy hiểu ý của Phó Hành Chu.

Bỗng nhiên có một người muốn gặp anh, lại còn dùng lý do khó tin như vậy, sao có thể muốn gặp là gặp được? Tưởng Dược lại cầm điện thoại lên nói với Ôn Dạng đang chờ đợi bên kia: “Cô Ôn, xin lỗi, khoảng thời gian này tổng giám đốc Phó rất bận, không có thời gian gặp cô.”

“Không gặp đúng không? Tôi cũng không muốn phá hoại gia đình của tổng giám đốc Phó các anh, tôi chỉ có vài lời muốn nói với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể giúp đỡ, nếu các anh không chịu gặp, vậy được, tôi chỉ có thể đến tập đoàn Khinh Chu của các anh làm ầm ĩ lên thôi.” Ôn Dạng cắn chặt môi, lúc nghẹn ngào nói ra những lời này cô đã rất kiềm chế, giọng nói lộ ra vẻ bất lực.

Lúc này Tưởng Dược đang bật loa ngoài, Phó Hành Chu nghe thấy tất cả.

Tưởng Dược nhìn Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu ném cây bút trong tay xuống, ngả người ra sau, trên gương mặt tuấn tú như phủ thêm một lớp băng .

Tưởng Dược ho khan một tiếng, che điện thoại nói với Phó Hành Chu: “Tổng giám đốc Phó, tôi thấy cô ấy không giống như đang giả vờ, hay là chúng ta tìm hiểu tình hình thử xem?”

Nếu chuyện này là thật, vậy thì tổng giám đốc Phó đã bị cắm sừng rồi. E rằng cả Nam Thành sẽ náo loạn mất.

Phó Hành Chu nhíu mày: “Gặp đi.”

Tưởng Dược thả điện thoại ra, nói với Ôn Dạng: “Cô Ôn, không biết bây giờ cô có rảnh không ạ? Tổng giám đốc Phó hiện đang ở Trung Mậu, anh ấy có khoảng nửa tiếng rảnh rỗi, phiền cô đến đây một chuyến, ở quán cà phê ngay dưới lầu.”

Ôn Dạng lau nước mắt. Nghe vậy, cô đáp: “Tôi rảnh, tôi sẽ đến ngay.”

Cúp điện thoại, Ôn Dạng kéo chiếc khẩu trang đã ướt sũng xuống, xoay người đi lên lầu trở về phòng sửa soạn lại bản thân, thay một chiếc váy màu nhạt, sau đó đeo một chiếc khẩu trang mới rồi đi ra ngoài.

Tòa nhà Trung Mậu cách khách sạn Ngân Hải không xa, chỉ cần đi taxi một đoạn ngắn là đến.

Tầng một của mỗi tòa nhà lớn thường có một quán cà phê, tòa nhà này cũng không ngoại lệ, thậm chí còn lớn hơn cả quán cà phê ở Ngân Hải. Nhưng lúc này trong quán cà phê không có nhiều người, Ôn Dạng đẩy cửa bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế hình trăng khuyết. Vừa ngồi xuống, hai bóng người cao lớn cũng bước về phía này, gương mặt tuấn tú của Phó Hành Chu từ trong ảnh chụp trên điện thoại đã hiện ra trước mắt. Tưởng Dược đi bên cạnh nhìn thấy Ôn Dạng, lập tức hỏi: “Là cô Ôn đúng không ạ?”

Ôn Dạng chạm phải ánh mắt sắc bén của Phó Hành Chu, lập tức né tránh, cô nhìn về phía Tưởng Dược, gật đầu: “Chào anh, thư ký Tưởng.”

Tưởng Dược có chút ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Không ngờ cô Ôn còn biết cả tên tôi, xem ra đã tìm hiểu khá kỹ rồi.”

Ôn Dạng không nói gì.

Cô biết ban đầu Phó Hành Chu không muốn gặp cô.

Phó Hành Chu ngồi xuống đối diện cô, sau khi ngồi xuống trông anh vẫn rất cao lớn, đẹp trai và khí chất ngời ngời. Ôn Dạng đưa tay kéo khẩu trang xuống, để lộ ra một gương mặt xinh đẹp dịu dàng.

Ôn Dạng vốn dĩ luôn xinh đẹp, là kiểu thanh thuần khiến người ta nhớ mãi không quên, cho dù lúc này khóe mắt vẫn còn vương chút giọt lệ, nhưng được làn da trắng nõn nà làm nền thì càng thêm phần mong manh yếu đuối, yêu kiều động lòng người.

Tưởng Dược khẽ nhướn mày.

Gặp dung mạo thế này, ai nỡ lòng nào ngoại tình cơ chứ.

Ôn Dạng hướng mắt về phía Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu bắt chéo chân, ánh mắt chạm nhau, anh cất giọng trầm thấp: “Cô nói đi.”

Ôn Dạng đặt tay lên đùi, chất liệu váy mềm mại bị cô siết chặt trong tay, cô nhìn thẳng vào Phó Hành Chu, nói: “Tôi mong anh có thể khuyên nhủ vợ mình, buông tha cho gia đình chúng tôi.”

“Chúng tôi vốn là một gia đình rất bình thường, không chơi nổi các anh.”

Tưởng Dược sững người.

Anh ấy vốn tưởng người phụ nữ này sẽ tố cáo, ai ngờ đâu cô không đến để răn đe mà lại đến để tỏ ra yếu thế.

Phó Hành Chu khẽ nhướn mày, anh cũng thoáng ngạc nhiên, nhìn Ôn Dạng với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Ôn Dạng đối diện với anh, không né tránh.

Có thể nhận ra đôi mắt cô đã nhiều lần ngâm trong nước mắt, nếu như ngay từ đầu cô gào khóc thảm thiết, có lẽ anh còn bán tín bán nghi, nhưng lúc này lại có vài phần tin tưởng. Anh không trả lời Ôn Dạng mà nghiêng người sang một bên, Tưởng Dược lập tức cúi đầu, Phó Hành Chu khẽ mở môi mỏng nói: “Điều tra thử xem.”

Tưởng Dược gật đầu lia lịa.

Phó Hành Chu ngồi thẳng người nhìn Ôn Dạng một lần nữa, tư thế của anh khá tùy ý, giọng nói vẫn trầm thấp: “Thay vì đến đây nhờ tôi giúp đỡ, chi bằng cô cũng nên về khuyên nhủ chồng mình, để anh ta có trách nhiệm với gia đình hơn.”

Hốc mắt Ôn Dạng hơi ươn ướt. Cô gật đầu, nói: “Làm phiền anh rồi.”

Phó Hành Chu không gật đầu cũng không đáp lời, anh nhìn đồng hồ đeo tay.

Ôn Dạng nói xong thì đứng dậy, cầm lấy khẩu trang đeo lên rồi bước ra ngoài.

Cô bước ra khỏi quán cà phê. Sau đó lại cảm thấy mờ mịt, khuyên nhủ thì có ích gì? Những chuyện đã xảy ra có thể coi như chưa từng xảy ra sao?

Sao cô lại ngốc nghếch đến thế?

Cô đi đến trạm xe buýt, nơi này trồng đầy hoa tử đằng, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Ôn Dạng ngẩn người đứng dưới tán hoa tử đằng.

Một chiếc xe limousine màu đen chạy ngang qua trạm xe buýt, cửa sổ xe phía sau chưa kịp đóng, Phó Hành Chu ngồi ở ghế sau lướt qua cô.

Tưởng Dược ngồi ở ghế lái nhìn thấy cô.

Xe chạy qua, Tưởng Dược thu hồi tầm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.