Nam Thành nổi tiếng với hoa, lúc này còn đang là thời điểm rực rỡ của những bông hoa mùa hạ, Ôn Dạng đứng tại chỗ, có chút lạc lõng không biết nên đi đâu. Một chiếc xe buýt chạy vòng quanh thành phố dừng trước mặt cô, vài người lác đác lên xe, Ôn Dạng ngẩng đầu đi lên theo, đây là một chiếc xe buýt hai tầng.
Ôn Dạng lên tầng hai, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tầng này chỉ có một mình cô.
Lúc đầu theo Trình Ngôn Vũ đến Nam Thành cô đã rất vui, cô thích hoa của Nam Thành, cũng thích sự lãng mạn của Nam Thành, so với Lê Thành công nghiệp hóa hơn thì Nam Thành dễ sống và thích hợp để sống hơn.
Cô cũng từng ảo tưởng rằng sau này có con sẽ đưa đón con đi học, xuyên qua những con phố xinh đẹp của thành phố này, cùng Trình Ngôn Vũ đồng cam cộng khổ, đầu bạc răng long.
Nhưng mà, hiện tại trời vẫn xanh, hoa vẫn rực rỡ, sự lãng mạn của thành phố này vẫn tiếp diễn. Chỉ có tình cảm của cô và Trình Ngôn Vũ đã tan vỡ.
Việc cô tìm đến Phó Hành Chu cũng mang một chút suy nghĩ muốn trả thù Lê Mạn, để bọn họ cũng tan nát cõi lòng, nhưng mà Phó Hành Chu lại rất bình tĩnh, trong lời nói vẫn che chở cho Lê Mạn.
Cô hi vọng Phó Hành Chu khuyên nhủ Lê Mạn. Nếu như anh thật sự khuyên nhủ, Lê Mạn không còn tiếp cận Trình Ngôn Vũ nữa, cuộc sống của cô và Trình Ngôn Vũ sẽ quay về như trước, vậy còn tình cảm thì sao?
Còn có thể quay về như lúc ban đầu không?
Nói cho cùng đây là cuộc chiến giữa cô và Trình Ngôn Vũ, như lời Phó Hành Chu nói, nếu Trình Ngôn Vũ có trách nhiệm với gia đình này, có trách nhiệm với cô, có trách nhiệm với tình yêu của bọn họ, thì làm sao có thể ngoại tình được, làm sao có thể yêu Lê Mạn được?
Nói trắng ra, Trình Ngôn Vũ không đủ yêu cô.
Gió khá lớn, bầu trời xanh dần dần có chút thay đổi, mây đen kéo đến, điện thoại trong túi xách của Ôn Dạng đổ chuông liên tục, từ lúc ở quán cà phê đã đổ chuông rồi. Ôn Dạng lấy ra xem, có hai cuộc gọi nhỡ của Dư Tình, còn lại đều là của Trình Ngôn Vũ. Lúc cô còn đang xem, điện thoại lại vang lên, vẫn là anh gọi đến. Lần này Ôn Dạng bắt máy, giọng Trình Ngôn Vũ khàn khàn, cảm giác rất căng thẳng: “Vợ à, em đi đâu vậy? Anh đang ở khách sạn, cũng…vào phòng em rồi, nhưng mà em không có ở đó, em đi đâu vậy, anh đến đón em nhé.”
Tối qua anh đã giữ lại thẻ phòng, là để phòng ngừa lỡ như.
Ôn Dạng nhìn lên bầu trời đầy mây đen, nói: “Tôi đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ về trở về, nhưng không phải về khách sạn, anh về nhà chờ tôi đi.”
Cô khóc quá nhiều nên giọng nói cũng khàn đặc.
Trái tim Trình Ngôn Vũ thót lại, đè nén cảm giác bất an đó, anh nói: “Được, em về nhanh nhé, chúng ta nói chuyện.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, xe buýt vòng quanh thành phố còn cần mười phút nữa mới đến được khu chung cư bọn họ ở, nhưng mà mưa đã không kịp chờ đợi trút xuống, Ôn Dạng vừa mới đứng dậy đã bị dội cho ướt sũng, hoàn toàn không kịp xuống tầng dưới. Mỗi bước đi đều là nước, cô vịn vào lan can vài giây, đành phải ngồi lại. Nước mưa lạnh lẽo đánh vào mặt, sau đó men theo cổ chảy xuống làm ướt váy. Tầng hai chỉ có một mình cô, dưới đám mây đen này, đất trời như chỉ còn lại một mình cô.
Xe buýt đến trạm.
Ôn Dạng men theo cầu thang đi xuống, tầng một không có nhiều người lắm, cũng có người vừa lên xe đang cụp ô lại, nhìn thấy cô thì ánh mắt đầy kinh ngạc, ngay cả bác tài xế cũng quay đầu lại nhìn.
Chắc hẳn không ai ngờ rằng lại có người ở tầng hai.
Ôn Dạng cúi đầu xuống xe, đi vào chung cư lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy thì cửa nhà bỗng mở ra, Trình Ngôn Vũ đang cầm một chiếc ô lớn đi ra ngoài. Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, Trình Ngôn Vũ nhìn thấy tình trạng của cô thì sợ hết hồn hết vía, anh há to miệng, đặt ô xuống, xoay người đi vào nhà lấy khăn lông lớn.
Ôn Dạng vào nhà, đóng cửa rồi thay giày.
Trình Ngôn Vũ cầm khăn lông lớn quay lại trùm lên người cô, lau tóc cho cô, Ôn Dạng giơ tay tiếp nhận động tác của anh, Trình Ngôn Vũ đổi tay lau vai và cánh tay cho cô.
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, ngữ khí rất bình tĩnh: “Chúng ta ly hôn đi.”
Động tác của Trình Ngôn Vũ dừng lại, trong mắt anh tràn đầy van xin.
Ôn Dạng lẳng lặng nhìn anh: “Trình Ngôn Vũ, tôi đã nghĩ rất nhiều rồi, tôi không thể nào tiếp tục được nữa, giữa anh và cô ta cho dù chỉ một lần lên giường thì tôi cũng không thể chấp nhận được. Tôi đã xem qua Wechat anh gửi cho cô ta, thấy được anh kiềm chế đến mức nào, lại dè dặt cẩn thận biết bao nhiêu. Anh đã nói anh không thể kiểm soát được việc rung động trước cô ta, anh còn nói anh ước gì được gặp cô ta sớm hơn một chút, là muốn gặp cô ta trước khi gặp tôi, đúng không? Như vậy chúng ta đều chưa kết hôn, anh có thể cùng cô ta thành đôi thành cặp.”
Trình Ngôn Vũ vô thức nắm chặt bờ vai cô, hốc mắt anh đỏ hoe, lắc đầu nói: “Không phải, những điều đó không phải là suy nghĩ thật sự.”
“Không phải? Vậy anh có dám nói anh không có thích cô ta không?”
Trình Ngôn Vũ im lặng.
Ưu điểm duy nhất của người đàn ông này có lẽ là không biết nói dối, cảm xúc của anh rõ ràng như vậy, một khi có biến động là Ôn Dạng có thể cảm nhận được ngay. Tội lỗi của anh chồng chất, thế nhưng tội chưa đáng chết.
Trình Ngôn Vũ cúi đầu nhìn Ôn Dạng: “Anh thừa nhận, có những người giống như ánh trăng trên trời, chỉ là…”
Lồng ngực anh nhói đau: “Nhưng đối với anh đó chỉ là một giấc mộng, sẽ tỉnh thôi.”
“Ôn Dạng, anh yêu em. Yêu thật lòng.”
“Nhưng tôi không còn yêu anh nữa, Trình Ngôn Vũ, từ khoảnh khắc anh thay lòng đổi dạ, tôi đã không còn yêu anh nữa rồi.” Ánh mắt Ôn Dạng rất bình tĩnh, cho dù trong mắt đã long lanh nước, “Anh đã phản bội lời thề hôn nhân, phản bội tất cả những lời hứa với tôi, dựa vào đâu tôi phải chấp nhận một con người vừa yêu người khác lại muốn quay về gia đình như anh?”
Hốc mắt Trình Ngôn Vũ đỏ hoe như nhỏ máu.
Ôn Dạng ngẩng đầu lên: “Chuyện chúng ta ly hôn, bên phía bố mẹ có thể tạm thời khoan nói. Còn về tài sản chung, thời gian này anh tranh thủ phân chia cho xong đi, tiền tôi đầu tư vào công ty tôi sẽ không lấy lại, anh cứ gửi vào tài khoản cho tôi đều đặn như trước là được.”
“Ôn Dạng, vợ!”
Trình Ngôn Vũ siết chặt cánh tay cô, đầu gối như nhũn ra, bèn quỳ một gối xuống đất. Ôn Dạng cũng ngồi xổm xuống theo, cô nói: “Chúng ta chia tay trong êm đẹp đi.”
Trình Ngôn Vũ ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt Ôn Dạng.
Ký ức xưa ùa về trong tâm trí.
Năm đó lần đầu gặp gỡ, cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách lật giở, ánh nắng chan hòa chiếu vào mi mắt cô. Cô vén tóc lên, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai vì đọc được đoạn văn vui vẻ trong sách, khi cười lên lúm đồng tiền bên má thoắt ẩn thoắt hiện, anh cầm sách đứng bên kệ sách, vừa nhìn thấy đã khắc sâu vào tâm trí.
Sau đó, anh nhìn thấy cây bút của cô rơi xuống bàn, bèn đưa tay ra đỡ lấy, ngước mắt lên đưa lại cho cô. Cô nghiêng đầu nhìn, có chút bất ngờ đưa tay nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Một ánh nhìn vạn năm lưu luyến.
Rồi sau đó là vô số lần gặp gỡ tình cờ, cho đến khi quyết định theo đuổi cô, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.
Ôn Dạng cũng nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại lần đầu tiên Trình Ngôn Vũ tặng hoa, xung quanh mọi người cười ồ lên, còn cô thì đứng dưới gốc cây đỏ bừng mặt, mọi chuyện như mới ngày hôm qua.
Nhưng giờ đây khi nhớ lại cô chỉ thấy sợ hãi, vết thương lòng lại thêm nhức nhối.
Vậy nên dừng lại ở đây là được rồi.
Khi cô còn chưa căm hận anh sâu đậm.
–
Từ lúc quyết định ly hôn, hai người dường như trở nên vô cùng im lặng, ngôi nhà này cũng vậy.
Trình Ngôn Vũ dọn ra khỏi nhà, đến ở lại công ty một thời gian. Ôn Dạng trở về khách sạn tắm nước nóng, lau tóc rồi ngồi xuống, điện thoại Dư Tình lại gọi đến. Ôn Dạng mới nhớ ra mình quên chưa gọi lại cho Dư Tình.
Cô bắt máy.
Dư Tình lập tức lo lắng nói: “Sao giờ này cậu mới nghe máy? Cậu đi đâu vậy? Cậu sẽ không thật sự một mình đi gặp Phó Hành Chu chứ?”
Ôn Dạng dựa vào ghế sofa, ừ một tiếng.
“Tớ đi gặp rồi.”
Cũng không nằm ngoài dự đoán, Dư Tình bèn hỏi: “Thế nào? Anh ta nói sao? Vợ anh ta cắm cho anh ta cái sừng to tướng như thế, anh ta phải nổi trận lôi đình chứ.”
Ôn Dạng: “Không hề, anh ta thậm chí còn không tin tớ, ban đầu cũng không định gặp tớ.”
Dư Tình suy nghĩ giây lát: “Cũng có thể hiểu được. Anh ta là người có thân phận đặc biệt, không thể ai nói gì cũng tin. Hơn nữa Lê Mạn mới là vợ anh ta, anh ta nhất định sẽ bênh vực Lê Mạn.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Thật ra những điều này đều không còn quan trọng nữa, cô nói với Dư Tình: “Tớ và Trình Ngôn Vũ dự định ly hôn rồi.”
Dư Tình đang định hỏi Ôn Dạng xem cô còn nói gì nữa không, nói với Phó Hành Chu như thế nào, thì Ôn Dạng đột nhiên nói ra câu này. Cô ấy không kịp trở tay, cả người sững sờ. Một lúc lâu sau, Dư Tình mới hoàn hồn lại, hỏi: “Thật sự quyết định rồi sao?”
Ôn Dạng gật đầu: “Quyết định rồi.”
Dư Tình nhất thời nghẹn lời.
Cô ấy mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi.
Cô ấy quá hiểu tình cảm giữa hai người họ, với tính cách dịu dàng của Ôn Dạng thì cô cũng có thể đưa ra quyết định không ly hôn, cố gắng che giấu nỗi đau, ly hôn là lựa chọn đau lòng nhất.
Ôn Dạng đặt khăn xuống, nói: “Tớ đã thử nghĩ xem liệu tớ có thể tiếp tục sống với anh ấy mà không chút vướng bận nào không. Ban đầu tớ tìm Phó Hành Chu cũng là hy vọng anh ta có thể khuyên nhủ vợ mình, tớ nghĩ nếu không có Lê Mạn nhúng tay vào, Trình Ngôn Vũ có thể quay về gia đình, bọn tớ có thể trở lại như xưa. Nhưng sau đó tớ phát hiện ra, tớ không thể, bởi vì trái tim anh ấy đã không còn hoàn toàn thuộc về tớ nữa rồi.”
“Tớ chỉ cần nhớ lại là đau, sau này nhất định sẽ là một nút thắt, là một vết sẹo, một khi nhớ lại hoặc một khi nhắc đến, bọn tớ đều sẽ không dễ chịu gì, nhất là tớ đã không còn tin tưởng anh ấy nữa rồi.”
“Anh ấy dám để điện thoại không cài mật khẩu mà tớ không biết, dám lưu lại lịch sử trò chuyện, đó là vì tớ luôn tin tưởng anh ấy, sẽ không xem điện thoại cũng sẽ không tra hỏi, giống như tớ hoàn toàn cởi mở với anh ấy vậy. Nhưng sau này, tớ tuyệt đối không thể làm như vậy được nữa, cho nên… ly hôn cũng tốt.”
Dư Tình im lặng vài giây: “Đây cũng là điều tớ muốn nói, nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy.”
Ôn Dạng cười khổ một tiếng.
“Tớ đã từng nghĩ đến việc tiếp tục, đặc biệt là sáng nay khi nhận được điện thoại của mẹ chồng, tớ thực sự cảm thấy sau này chưa chắc đã gặp được nhà chồng và người đàn ông nào tốt như vậy.”
“Mẹ chồng cậu quả thực rất tốt, điều này không thể nghi ngờ, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ chưa, Trình Ngôn Vũ gặp Lê Mạn là khi cô ta đã kết hôn, nếu lúc đó Lê Mạn chưa kết hôn thì sao? Tổn thương mà cậu phải chịu sẽ còn lớn hơn.”
Hốc mắt Ôn Dạng lại đỏ hoe.
Đây mới chính là điều khiến cô cảm thấy đau khổ nhất.
Dư Tình lúc này rất muốn ôm Ôn Dạng vào lòng, cô ấy nói: “Tối nay tan làm xong tớ sẽ về với cậu.”
Ôn Dạng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, mái tóc vẫn còn rất ẩm ướt, Ôn Dạng chỉ đành cầm khăn tắm lên lau tiếp. Trong phòng khách sạn vẫn chưa mở rèm cửa, một mảng u ám, cô nhớ đến lời Trình Ngôn Vũ hình dung về Lê Mạn.
Vầng trăng sáng.
Đó là một vầng trăng sáng như thế nào.
Cô vô thức mở vòng bạn bè của Lê Mạn lên xem.
Kể từ sau ngày hôm đó cô ta chỉ đăng một bài duy nhất, là hình ảnh dắt chó chăn cừu đi chạy bộ buổi sáng. Cô ta chụp ảnh con chó cùng dây xích và một đôi giày thể thao, trên người mặc bộ đồ tập yoga bó sát.
Ôn Dạng nhìn một lúc.
Cô tùy ý tìm kiếm thương hiệu trang sức Mộng Bách do Lê Mạn sáng lập, thương hiệu này đã giành được rất nhiều giải thưởng thiết kế lớn, trong đó có một bộ trang sức còn được bán với giá cao ngất ngưởng. Hơn nữa Mộng Bách cũng có yêu cầu đối với khách hàng, không phải ai cũng có thể mua được trang sức do Mộng Bách thiết kế. Trên mạng cũng có người bàn tán về gia thế của Lê Mạn, cô ta xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng lại dựa vào chính bản thân để tự do tài chính, lại dựa vào bản thân để gả cho Phó Hành Chu, thực hiện bước nhảy vọt về giai cấp.
Sự ưu tú của cô ta là điều không thể nghi ngờ, hơn nữa cũng có người nói cô ta rõ ràng sở hữu một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại không hề dựa dẫm vào đàn ông mà là tự mình tạo dựng nên thế giới trang sức của riêng mình.
Đó chính là vầng trăng sáng trong mắt Trình Ngôn Vũ.
So với cô ta, người vợ này quả thực chẳng là gì cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]